“Quỳ xuống!”
Gần như ngay lúc bà Nghiêm nói,
Nghiêm Dịch Trạch liền kéo Tần Di
không chút do dự quỳ xuống trước
mặt bà.
“Bà nội, thật xin lỗi, đây đều là lỗi
của con! Con không nên nửa đêm
chạy ra ngoài, càng không nên quay
lại, con…!”
Bà Nghiêm nhíu mày lạnh lùng
nhìn cô, “Tôi không hỏi cô, Dịch Trạch
con nói đi
“Cháu nội biết sai, mong người
trách phạt!”
“Dịch Trạch, anh…“Tần Di không
nghĩ đến anh sẽ không giải thích trực
tiếp nhận sai, nhíu mày quay đầu nhìn
anh.
Anh siết chặt tay cô, hé miệng khẽ
lắc đầu với cô, Tần Di lúc này mới
ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Thái độ nhận sai của con cũng
nghiêm túc đấy? Nhưng chuyện tối
qua con suýt nữa gây ra hậu quả rất
nghiêm trọng, bà phạt con quỳ ở đây
suy nghĩ lại, trước khi trời tối không
được đứng lên!”
“Rõ!” Nghiêm Dịch Trạch biết bà
Nghiêm đây đã là phá lệ tha thứ,
đương nhiên sẽ không nói thêm.
“Còn cô..” Bà Nghiêm híp mắt
nhìn Tần Di, ánh mắt lạnh lẽo “Xúc
động tùy hứng, cố tình làm bậy, tranh
thủ cô với Dịch Trạch còn chưa đăng
ký kết hôn thì nhanh chóng đi đi! Nhà
họ Nghiêm chúng tôi miếu nhỏ, không
giữ nổi tôn Đại Phật như cô!”
“Bà nội, con biết sai rồi! Bà phạt
con thế nào cũng được nhưng xin bà
đừng đuổi con đi!”
Tần Di không muốn đi, dù sao cô
cũng mới gả tới mấy ngày, bị đuổi đi sẽ
trở thành trờ cười cho cả tất cả mọi
người.
“Bà nội, xin bà hãy thu lại lời nói
vừa rồi!”
Nghiêm Dịch Trạch khẽ cau mày,
ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/1785876/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.