“Bà nội!” Tần Di thấy bà Nghiêm
đến lập tức biến sắc, trong lòng có dự
cảm không tốt.
“Mẹ, người đến thật đúng lúc! Mẹ
xem cô ta còn dám gào vào mặt con,
người họ Nghiêm chúng ta không có
dám làm thế này trước mặt bề trên
đâu!” Nghiêm Như Hoa xấu xa cáo
trạng trước, lập tức đổ tội cho Tần Di.
“Con mau xin lỗi cô đi!” Bà
Nghiêm không nói gì trực tiếp bảo cô xin lỗi.
“Cháu thật xin lỗi! Vừa rồi cháu quá xúc động!”
Mặc dù rất không tình nguyện,
Tần Di vẫn ngoan ngoãn cúi thấp đầu
nói xin lỗi.
Nhưng Nghiêm Như Hoa căn bản
không chịu nề mặt, lườm Tần Di nói với
bà Nghiêm, “Mẹ, nhà họ Nghiêm từ
bào giờ làm trái lời bề trên mà chỉ cần
xin lỗi là xong chuyện?”
Bà lão nghe thế quay đầu cười
hỏi, “Thế con bảo phải làm thế nào?”
“Phạm phải gia pháp đương nhiên
phải dùng gia pháp để trừng trị!”
“Nói nghe rất có lý!” Bà Nghiêm
lặng lẽ quay đầu nhìn quản gia rồi
quản gia nhanh chóng quay người rời đi.
Không bảo lâu quản gia mang đến
một sợi mây màu nâu phủ đầy bụi,
không cần nói cũng biết đây chính là
cái gọi là gia pháp.
“Lão phu nhân người xem cô chủ
vừa mới đến có phải nên…”
Quản gia nhìn bà Nghiêm rồi lại
nhìn Tần Di đang quỳ trước mặt bà lão
thì hơi do dự.
“Quàn gia Vương, ông đang nói
cái gì thế? Không dám đánh à? Hay
muốn mẹ tôi phải tự mình ra tay?”
Không đợi bà Nghiêm mở miệng,
Nghiêm Như Hoa lại thúc ép quản giá
đánh Tần Di.
“Như Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/157944/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.