“Nhưng tôi để ý!” Tần Di lắc đầu
với anh, ánh mắt rơi vào bàn tay ấm áp
của anh đang dặt trên vai cô, “Làm
phiền anh bỏ tay ra, tôi muốn mặc quần áo!”
“Thật không có cách nào với cô!”
Nghiêm Dịch Trạch cười thu tay lại
đứng dậy, “Thế để tôi giúp cô!”
Nghiêm Dịch Trạch muốn tới vén
chăn lên nhưng Tần Di sắc mặt đỏ
bừng cúi đầu xuống, “Không… Không
cần anh giúp, tôi tự làm được!”
Nghĩ đến thân thể của mình một
lần bại lộ trước mặt Nghiêm Dịch
Trạch, Tần Di trăm vạn lần không tình
nguyện, cô sợ sự dịu dàng trước mặt
của anh sẽ đột nhiên trở lại với vẻ thô
lỗ và tàn bạo của đêm qua, thân thể
của cô còn chưa hồi phục, căn bản
không chịu nổi sự giày vò của anh.
“Yên tâm đi tôi sẽ không làm loạn!”
Nghiêm Dịch Trạch kéo một góc
chăn ngẩng đầu nhìn cô cười, ánh mắt
như không có bất kỳ tạp chất nào.
Mặc dù vậy, Tần Di vẫn không
dám mạo hiểm lắc đầu không ngừng.
“Thế…” Nghiêm Dịch Trạch cau
mày gật đầu, buông chăn ra đứng dậy,
“Được rồi! Tôi ở ngay bên ngoài có
việc thì gọi tôi!”
Không ngờ Nghiêm Dịch Trạch lại
dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nhìn bóng
lưng của anh biến mất ở cửa ra vào,
Tần Di trong lòng nhất thời có chút giật mình.
Khoảnh khắc cô mở cửa, Nghiêm
Dịch Trạch hào hứng nắm lấy tay cô,
“Vợ ơi! Em đến rồi chúng mình đi
xuống đi! Bà đã đợi rất lâu rồi đó!”
“Ừm!”
Tần Di thấy Nghiêm Dịch Trạch
bắt đầu giả ngây giả dại thì nhẹ nhíu
mày trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/157942/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.