Buổi tiệc kết thúc, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt về khách sạn nghỉ ngơi. Bạch Hiểu Nguyệt vừa vào trong phòng liền nằm bệch ra giường ca thán: “Vân Thiên Lâm, lần sau em không đi với anh dự tiệc nữa đâu. Cứ tưởng ăn ngon mặc đẹp sẽ thích lắm, tự hành hạ mình thì đúng hơn. Suốt buổi tiệc đi trên đôi giày cao 7 tấc, gót chân đau đến đi không nổi, không được ăn uống quá nhiệt tình, phải giữ ý tứ, cười cũng phải hoa hoa lệ lệ. Chắng có gì vui như anh nói cả.”
Vân Thiên Lâm cởi áo vest ngoài ra dắt trên ghế. Vân Thiên Lâm đi tới cũng nằm ngửa ra trên giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà giống cô nói: “Chán đến như vậy sao, hay là lần sau anh dẫn em đến buổi tiệc khiêu vũ, có thể sẽ dễ chịu hơn.”
VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt bật dậy đấm mấy cái nhẹ vào ngực anh giọng ỉu xìu không còn sức lực: “Anh quá đáng thật đấy, lại còn là khiêu vũ, em làm gì biết bộ môn này, có phải anh muốn em bỏ nhà ra đi mới vừa lòng đúng không?”
Vân Thiên Lâm bắt lấy bàn tay mềm mại của cô hôn lên tay, ánh mắt gian xảo nói: “Sao anh lại nỡ để em bỏ nhà ra đi, anh trêu em thôi mà. Em mà đi rồi, anh ngủ với ai?”
Vân Thiên Lâm nói xong không đợi cô trả lời liền nói tiếp: “Lúc nãy em nói chân đau mà, để anh xem xem.”
Vân Thiên Lâm trèo xuống giường nâng bàn chân trắng nõn của cô lên xoa xoa bóp bóp. Lần đầu tiên bị người khác sờ chân, Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác không quen cô rụt chân lại nói: “Em không đau lắm, chân em bẩn lắm, anh đứng dậy đi.”
Vân Thiên Lâm không quan tâm, giữ chặt chân cô, anh nhìn nhìn đã có một mảng xây xát đỏ suýt chút nữa rướm máu ở đằng sau cổ chân. Anh xót cho cô nói: “Em yên nào, anh không ngại bẩn thì em ngại gì, để anh xoa bóp cho em sẽ đỡ hơn. Còn nữa em yên tâm, anh sẽ không bắt em phải đi dự tiệc nữa đâu.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói thế, không từ chối ý tốt của anh nữa. Cô nhìn xuống dưới sàn nhà, anh đang ngồi bệt xuống hẳn tay không nặng không nhẹ xoa bóp chân cô. Người đàn ông này rất dụng tâm với cô, ngay cả thấy cô bị thương vì mang giày cao gót cũng không nỡ bắt ép cô đi. Nhưng mà tham gia vào các sự kiện, buổi tiệc là một trong những điều không thể thiếu khi trở thành phu nhân của nhà họ Vân, cô không thể nói không tham gia thì không tham gia được dù cho anh đã cho phép.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng ngồi xuống dưới sàn nhà, chân vẫn để anh nắn bóp nâng khuôn mặt của anh lên nói, phụng phịu nói: “Ai bảo với anh là em không thích đi dự tiệc, muốn đẹp đương nhiên phải chịu khổ một tí. Anh xem, chiều cao của em chỉ có một mét sáu, còn anh những đến một mét tám mươi mấy, em phải mang giày cao gót để xứng đôi với anh chứ. Còn nữa, những bộ đồ anh mua cho em rất đẹp, không mặc thì cũng uổng phí, cho nên cứ có buổi tiệc nào cần có sự góp mặt của anh, cứ nói, em rất thích.”
Vân Thiên Lâm hiểu những tính toán trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt. Cô đang nghĩ thay cho anh, anh rất cảm kích trước tấm lòng anh dành cho cô. Anh nói: “Được rồi, anh biết rồi, em rõ là trẻ con, thay đổi cứ xoành xoạch không biết đường nào mà lần. Trời cũng khuya rồi, em đi thay đồ đi rồi ngủ. Ngủ trễ không tốt cho em.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn điện thoại, cũng khá trễ, cô nói với anh: “Hay anh tắm trước đi, em tắm lâu lắm, đợi em chắc anh ngủ quên mất.”
Vân Thiên lâm nhéo mũi cô cưng chiều: “Em tắm lâu thì lại càng phải tắm trước, anh nỡ để em phải tắm khuya sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt vội chạy nhanh vào phòng tắm. Vân Thiên Lâm thấy cô chạy như bắt cướp nói: “Em chạy nhanh thế để làm gì?”
Bạch Hiểu Nguyệt không quay đầu lại nói lớn với anh: “Chạy đua với thời gian để bảo vệ thân thể cho anh, nếu anh bị bệnh cảm chẳng phải là tại em bắt anh tắm khuya hay sao.”
Vân Thiên Lâm cười cười, anh ngồi lên sô pha lấy điện thoại ra xử lý công việc trong lúc đợi chờ cô. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, anh nhìn đồng hồ, chưa đến ba mươi phút cô đã ra rồi, có tiến bộ.
Bạch Hiểu Nguyệt lau tóc ướt, rồi nói: “Em tắm xong rồi anh đi đi.”
Vân Thiên Lâm ừ một tiếng rồi đi tắm nhanh chóng. Bạch Hiểu Nguyệt sấy tóc xong, nhìn cửa phòng tắm nước chảy ào ào, cô ngây ngốc suy nghĩ đến lời nói của mẹ sinh cho ông nội và mẹ một đứa bé để ẵm bồng. Nhưng bây giờ cô và anh giới hạn nào cũng đã thử rồi, duy chỉ có của anh là chưa đi sâu bên trong cô thôi. Không biết bao giờ mới thực hiện được lời hứa với mẹ đây.
Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ vẩn vơ rồi cảm thấy tội lỗi trong lòng, thì đúng lúc ấy Vân Thiên Lâm bước ra, tóc anh vẫn còn ướt nhỏ tí tách trên sàn nhà. Cô lấy chiếc khăn sạch màu trắng chồm người tới đứng dậy trên giường phủ lên đầu anh, cằn nhằn: “Khuya rồi, anh còn không biết lau tóc. Rất dễ để bị bệnh.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa trách mắng vừa lau khô tóc cho anh. Vân Thiên Lâm ngồi xuống dưới giường để cô ngồi trên giường lau tóc anh cho thoải mái, anh rất hưởng thụ đặc ân này của cô.
Bạch Hiểu Nguyệt lấy máy sấy, sấy khô tóc cho anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng khuấy tóc anh, cảm giác rất thoải mái dễ chịu. Bạch Hiểu Nguyệt cảm nhận tóc của anh đã khô, cô cất máy sấy đi.
Vân Thiên Lâm mở mắt ra quay người lại đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt đã ngồi ngay ngắn trên giường chăm chú nhìn anh. Anh cũng thâm tình nhìn lại cô. Ở cổ áo của cô bị trượt sang một bên chắc trong lúc vô tình sấy tóc không may dây áo bị lỏng, làm lộ cả một nửa ngực. Anh nuốt nước bọt rồi tiến tới ôm lấy cổ cô đặt lên một nụ hôn nhanh chóng.
Đây không phải là nụ hôn mang tính hoang dã mà còn kèm theo cả tính dục. Anh thật sự rất muốn cô, muốn vùi mình sâu trong cô, lấp đầy cô và thỏa mãn ra bên trong cô. Chỗ đó của anh lại hứng lên và có chút đau nhức.
Lưỡi luồn lách, len lỏi vào trong miệng cô, càn quét, tiếng hôn không ngừng phát ra. Bàn tay anh từ khi nào đã kéo áo choàng tắm cô xuống, bóp mạnh nhẹ hai bên ngực, vân vê nhũ hoa. Khoái cảm anh mang lại, cô không kìm chế kìm nén mình rên lên vài tiếng, ánh mắt ngây dại, cô cắn môi mình: “ưm,ưm, Lâm Lâm”
Vân Thiên Lâm cơ thể căng cứng, thở hắt ra vài tiếng, anh nói vào bên tai cô, hoi thở ấm nóng vây quanh: “Ở đây có cách âm, em có thể thoải mái kêu, không sao, anh rất thích nghe tiếng kêu của em.”
Vân Thiên Lâm say mê cơ thể cô, từ lần này đến lần khác, như sói bị bỏ đói lâu ngày. Anh quấn quýt cô suốt cả một đêm không rời. Bạch Hiểu Nguyệt nhiều lần không chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ của anh, nhiều lần cầu xin buông tha, anh cũng động lòng nhưng phía thân dưới cứ bị của cô hấp dẫn không ngừng được.
Đến khi Bạch Hiểu Nguyệt tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, cả người cô đau nhức, ê mỏi, nhấc cánh tay lên cô cũng không còn sức, còn phía dưới không cần phải nói, vô cùng đau. Cô nhìn khắp phòng chẳng thấy ai, cô cảm giác mình giống như bị anh bắt nạt, ấm ức không khống chế được rơi nước mắt.
Vân Thiên Lâm vừa hay từ bên ngoài về, trong tay cầm theo một cái túi. Anh đi vào trong phòng xem cô đã tỉnh chưa, thì lại thấy cô đang khóc. Anh vội đi tới quỳ bên giường lau nước mắt cô hỏi: “Em sao thế?”
Bạch Hiểu Nguyệt đấm vào vai anh mấy cái nói lớn: “Anh có cần thiết phải hành hạ em như vậy không? Bây giờ thì cả người đều đau đến mức không đi nổi nữa, cả người đều đầy vết tích.”
Anh bắt lấy tay cô, sợ đánh anh tay cô sẽ bị đau, anh nói: “Vai của anh cũng bị em xây xát không ít, em chỉ đừng trách anh, tối hôm qua anh cũng chịu thiệt thòi mà. Thôi em nín đi, anh bế em vào phòng tắm.”
Bạch Hiểu Nguyệt dơ tay ra, Vân Thiên Lâm thuận thế bế cô vào nhà tắm giúp cô tắm rửa. Bên trong phòng, Vân Thiên Lâm đang lập kế hoạch cho âm mưu của mình. Vừa tắm phòng tắm lại phát ra tiếng rên rỉ, một tiếng đồng hồ sau vẫn chưa thấy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]