Chương trước
Chương sau
Chương 55 Những nhân vật phụ trong công sở


Buổi tối khi trở về nhà, Bạch Hiểu Nguyệt lên lầu đã thấy Vân Thiên Lâm đã ngồi sô pha. Cô chạy đến hôn lên má anh nói: “Anh về khi nào vậy, em mới đi tập thể dục ở công viên về.”


Vân Thiên Lâm cười nói với cô: “Anh cũng mới vừa về thôi.”


VietWriter


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ rồi hỏi Vân Thiên Lâm: “Anh ăn cơm chưa?”


Vân Thiên Lâm gật đầu: “Anh ăn rồi, anh nghe nói hôm này em ăn bên ngoài.”


Bạch Hiểu Nguyệt vừa bị anh nhắc đến thì nhớ lại cảnh vừa rồi với Trình Lãng. Vân Thiên Lâm bận rộn như vậy, cô không thể kể chuyện này rồi lại để anh lo lắng. Cô nói: “Ừ, em vừa mới ăn bên ngoài về. Anh muốn tắm trước hay là em tắm trước.”


Vân Thiên Lâ đứng trước sự lựa chọn của cô, anh ra chiều suy nghĩ, đăm chiêu. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh thú vị cũng liền chơi trò này với anh, cô khoanh tay đằng hắng: “Tôi xin trịnh trọng thông báo cho ông Vân Thiên Lâm rằng thời gian suy nghĩ sắp hết rồi. Nếu không có câu trả lời, bà Vân sẽ phải đi trước.”


Vừa dứt lời, Vân Thiên Lâm bồng Bạch Hiểu Nguyệt hướng về phía nhà tắm nói lớn: “Ông Vân trả lời bà Vân rằng tắm chung sẽ tiết kiệm nước.”


Bạch Hiểu Nguyệt bị bất ngờ, không phòng bị hét lớn: “Vân Thiên Lâm, anh chơi xấu.”





Đọc nhanh ở VietWriter


Thế là trong phòng tắm xảy ra một màn kiều diễm, tiếng rên rỉ vang khắp cả phòng. Vân Thiên Lâm kiểm tra chỗ đó của cô đã bớt sưng đỏ, thế là anh không kiêng kị gì nữa mà trêu chọc cô.


Thay đổi chỗ làm tình từ trên giường qua phòng tắm lại càng thêm kích thích Vân Thiên Lâm. Ở trong bồn tắm, Vân Thiên Lâm không nhịn được đã muốn cô một lần.


Khi trở ra, Bạch Hiểu Nguyệt đã không còn sức lực, để anh ôm cô vào trong lòng rồi đặt xuống giường. Vân Thiên Lâm rất muốn làm thêm một lần nữa, nhưng cô lại chịu không nổi, đẩy anh ra.


Chỗ đó đã bớt sưng nay lại vì anh mà sưng đỏ hơn nữa. Hiện tại thì chỗ đó của cô rất đau.


Vân Thiên Lâm bị cô xô đẩy, anh hối lỗi từ sau lưng cô ôm chặt lại, anh nói: “Chúc em ngủ ngon.” Vân Thiên Lâm cứ ôm cô như vậy ngủ cả đêm.


Sáng hôm sau thứ hai đi làm, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn như thường lệ đến công ty đi làm. Bước vào văn phòng, Bạch Vân Khê đã chặn trước cửa nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, tối hôm qua không phải là thức suốt đêm câu dẫn ai đấy chứ, sáng hôm nay lại đi làm?” Đằng sau lưn Bạch Vân Khê còn có cả hai trợ thủ là Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến.”


Bạch Hiểu Nguyệt ôm trán, cô dường như cảm tưởng mình không phải là đang đi làm mà là đang ở trong một cái động đầy sự ganh tỵ và vu khống của những người phụ nữ đầy sân si. Bạch Hiểu Nguyệt mệt mỏi không buồn đáp trả, đi ngang qua nào ngờ Triệu Thiến và Vương Lợi Lợi nói: “Khẳng định là như vậy rồi, nhìn sắc mặt cô ta trông rất là mệt mỏi, chắc là đụng trúng phải một tên biến thái rồi.”


Bạch Hiểu Nguyệt đi tới chỉ thẳng mặt ba người bọn họ nói: “Tôi cảnh cáo mấy người đừng có tung tin đồn bậy bạ, ở đây có camera quan sát, tôi có thể tố cáo mấy người tội vu khống đấy.”


Triệu Thiến và Vương Lợi Lợi im lặng, có chút sợ khí thế của Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Vân Khê cũng sợ bị liên lụy đến cái chức giám đốc cho nên liền nói sang chuyện khác: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi và Trình Lãng sắp kết hôn rồi, chúng tôi muốn mời cô đi tham dự.”


Bạch Hiểu Nguyệt nhếch mép cười nói: “Lúc trước tôi sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tại sao tôi phải tốn tiền mừng quà cưới cho kẻ mình không thích.”


Vương Lợi Lợi cười khẩy châm biếm: “Phải rồi, lấy được chồng giàu đẹp trai chỉ là lừa chúng ta thôi. Thực chất cô ta đang được bao nuôi bởi một đại gia lắm tuổi nào đó.”


Bạch Hiểu Nguyệt nheo mắt nhìn trên người cô ta chợt để ý đến cổ tay cô ta liền vui vẻ cười nói: “Vương Lợi Lợi, trước khi nói người khác nên để ý lại chính mình. Ở đây ai mới thực sự là người được bao nuôi. Để tôi nói cho cô hay, đồng hồ trên tay cô giá trị không nhỏ. So với một người làm công ăn lương như cô thì lại là vô cùng đắt đỏ, hầu như không thể mua nổi. Trừ phi là gia đình cô thật sự là giàu có.”


Tất cả mọi người trong công ty mới chú ý tới lời của Bạch Hiểu Nguyệt, theo như lý lịch thì gia đình cô ta bình thường, hẳn là sẽ không mua nổi cái đồng hồ hàng hiệu giá lên tới tận trời. Mọi người cũng để ý tới dạo gần đây Vương Lợi Lợi thường xuyên mặc rất nhiều đồ hàng hiệu. Có thể lời của Bạch Hiểu Nguyệt là đúng, Vương Lợi Lợi đang được đại gia nào đó bao nuôi.


Triệu Thiến bên cạnh thấy đồng mình của mình bị mọi người bàn tán xôn xao. Cô ta ra mặt thay Vương Lợi Lợi: “Bạch Hiểu Nguyệt cô đừng có mà ngậm máu phun người, đừng nghĩ Vương Lợi Lợi dễ bị ăn hiếp, còn có tôi ở đây.”


Bạch Hiểu Nguyệt nói với Triệu Thiến: “Vậy thì cô với Vương Lợi Lợi đừng có tọc mạch chuyện của tôi. Chưa biết được ai mới là người bao nuôi, hai người để tâm sức đó mà lo tập trung vào công việc đi sẽ giỏi hơn đấy.”


Bạch Vân Khê ở bên cạnh cũng không thể nói đỡ cho Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến. Bởi vì Bạch Hiểu Nguyệt đã chỉ ra nhược điểm của hai người bọn họ, cô mà chõ mũi vào có khi còn bị liên lụy.


Bạch Vân Khê lên tiếng: “Được rồi, mọi người mau tập trung vào công việc đi, giải tán, người nào việc nấy.”


Mọi người trông công ty cũng vì thế mà trở lại chỗ ngồi của mình. Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến giậm chân tại chỗ tức tối, không cam tâm để Bạch Hiểu Nguyệt chiếm thế thượng phong. Bọn họ chắc chắn đằng sau Bạch Hiểu Nguyệt có một lão già đại gia bao nuôi. Chỉ có tìm được bằng chứng, bắt quả tang mới khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt không thể chối cãi.


Thực ra người đàn ông trẻ tuổi lần trước đưa Bạch Hiểu Nguyệt đi làm có thể là do cô ta sắp xếp với lại lúc đó bọn cô cũng không nhìn rõ lắm, chỉ nhìn được hình dạng từ đằng xa. Bây giờ Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến quyết tâm nhìn tận mắt người đàn ông đưa đón Bạch Hiểu Nguyệt đi làm và tan làm là ai. Chắc chắn hắn ta là một lão già béo ịch hoặc là một gã đàn ông xấu xí nào đó.


Sau khi tan làm, Bạch Hiểu Nguyệt đứng đợi Vân Thiên Lâm đến đón trong đó có cả Vượng Lợi Lợi và Triệu Thiến. Bạch Hiểu Nguyệt thấy lạ hỏi: “Bình thường tôi thấy hai người lúc nào cũng ra về trước mà, sao hôm nay lại đứng đây đợi.”





Bọn họ nhìn Vân Thiên Lâm đang hướng về phía Bạch Hiểu Nguyệt. Chẳng lẽ lời cô ta nói là thật, chồng cô ta là Vân Thiên Lâm, không thể nào.


Bạch Hiểu Nguyệt nói với anh: “Em còn không nhận ra anh đấy, lúc sáng đâu phỉ là anh đi chiếc này.”


Vân Thiên Lâm vén tóc cô bị bay trong gió, anh nói: “Muốn cho em một sự ngạc nhiên. Không ngờ ngoài sức tưởng tượng của anh.”


Bạch Hiểu Nguyệt để anh vén tóc mình, cô nói: “Anh đúng là trẻ con thật, lại còn là cho em một sự bất ngờ. Dù sao cũng không phải là xe của em, bất ngờ gì chứ.”


Vân Thiên Lâm cười cười: “Em còn chưa có bằng lái xe, sao anh có thể dám mua xe cho em. Không phải tài sản của anh đều là của em hết hay sao? Anh lại tiếc tiền không thể mua cho em. Đợi khi nào em có được bằng lái thì hãy ra điều kiện với anh.”


Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên tròn xoe mắt, cô chỉ là vài lời nói đùa không ngờ anh lại nói thật

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.