Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm giác được một trận khí băng lạnh như từ Bắc Cực tràn đến quét quanh toàn thân. Cô bất giác nhìn xung quanh nhìn thấy Vân Thiên Lâm ánh mắt như muốn giết người đi tới. Cô nhíu mày suy đoán hình như Vân Thiên Lâm không được vui cho lắm.
“ Sao anh lại biết tôi ở đây, phải đích thân ngài Vân xuống tiếp tôi, thật là vinh hạnh.” Lý Khanh Vũ vừa buông tay ra bắt tay thì Vân Thiên Lâm duỗi tay, liền đem Bạch Hiểu Nguyệt ôm vào trong lồng ngực. Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cảm giác được khí bách âm trầm, Vân Thiên Lâm hình như không được vui cho lắm.
VietWriter
Lý Khanh Vũ nhìn hành động của Vân Thiên Lâm ôm Bạch Hiểu Nguyệt, ánh mắt anh nghi hoặc mối quan hệ của hai người.
Anh nhìn bàn tay kia của Vân Thiên Lâm thực có chút chướng mắt hỏi: “Vị này chính là?”
Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng giới thiệu: “A, anh Vũ Khanh, để em giới thiệu một chút…”
Bạch Hiểu Nguyệt chưa kịp giới thiệu thì Vân Thiên Lâm đã lên tiếng: “Lý tổng, đây là vợ của tôi.”
Vân Thiên Lâm nói một câu “đây là vợ của tôi”, tất cả mọi người có mặt ở đó sợ tới mức ngây ngẩn. Vân tổng của bọn họ khi nào thì đã kết hôn, tại sao lại không một ai biết.
Đọc nhanh ở VietWriter
Lý Khanh Vũ sửng sốt, trong lòng phảng phất giống như bị thứ gì đó đâm vào tim một nhát đau nhức, hô hấp cũng trở nên khó thở không thông. Hắn có phải nghe lầm không, Hiểu Nguyệt sao có thể kết hôn nhanh như vậy được.?
“Vợ của Vân tổng? Hình như anh chưa có công bố tin tức kết hôn.” Lý Khanh Vũ nói, anh vẫn một mực không tin Hiểu Nguyệt đã kết hôn. Anh nhớ rất rõ năm đó Hiểu Nguyệt nói với anh nhất định sẽ không gả vào hào môn. Nhà họ Vân lắm tiền nhiều của, Lý Khanh Vũ không tin bọn họ đã là vợ chồng của nhau.
Vân Thiên Lâm cười đắc ý giải thích: “Sẽ nhanh chóng công bố tin tức thôi, đến lúc đó, tôi rất mong Lý tổng có thể đến uống rượu chúc mừng. Nguyệt Nguyệt, em không giới thiệu Lý tổng với anh một chút sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh cảm nhận cuộc trò chuyện của bọn họ đầy sặc mùi thuốc súng, lúc này nghe Vân Thiên Lâm nói cô mới phản ứng lại, có chút xấu hổ ho khan hai tiếng nói: “Em với anh Khanh Vũ đã 10 năm rồi không gặp nhau, từ lúc bé đã chơi thân với nhau, nhà em với nhà anh ấy sát cạnh nhau, rất quen thuộc. Anh ấy luôn chăm sóc em, sau này thì đột nhiên chuyển nhà. Bây giờ mới gặp lại.”
Trong đầu Vân Thiên Lâm hiện ra bốn chữ Thanh mai trúc mã, nhìn Lý Khanh Vũ trong ánh mắt tản ra một loại hơi thở nguy hiểm. Nhưng Lý Khanh Vũ không có chút nào yếu thế nhìn hắn, không có một chút nào là lùi bước. Trong giây phút nhất thời đó, không khí xung quanh như giảm nhiệt độ xuống lạnh ngắt, ai cũng không dám nói chuyện.
Vân Thiên Lâm cười nói: “Vậy để cảm ơn Lý tổng trước kia đã đặc biệt quan tâm đến Nguyệt Nguyệt tôi sẽ mời Vân tổng một bữa ăn để cùng nhau hội ngộ ôn lại chuyện cũ. Có điều, trưa hôm nay, Nguyệt Nguyệt bận rồi. Hẹn ngày khác cùng Lý tổng đón gió tẩy trần.”
Vừa nói xong, Vân Thiên Lâm liền kéo Bạch Hiểu Nguyệt hướng thang máy đi đến, không cho Lý Khanh Vũ có cơ hội trả lời.
Bạch Hiểu Nguyệt cố gắng bước theo cho kịp tốc độ của anh, miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp anh, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Lý Khanh Vũ nhìn bóng hình cô dần khép lại của cửa thang máy, trong lòng buồn bã. Mười năm đêm ngày tưởng nhớ cô, đổi lại hiện giờ cô đã đi theo người khác. Lý Khanh Vũ không tránh khỏi hụt hẫng. Hai bàn tay rũ xuống hai bên nắm chặt lại liền buông ra.
Anh nhìn thoáng qua cô gái lễ tân, tiến lên phía trước chào hỏi: “Xin hỏi, cô trước kia chưa từng gặp cô gái kia sao?”
Cô gái lễ tân vẫn đang đắm chìm trong thế giới tuyệt vọng Vân Thiên Lâm đã kết hôn, mà cô gái kia chính là vợ của Vân tổng.
Mất cả nửa ngày cô gái mới hồi phục lại tinh thần. C ô nhìn sang Lý Tử Khanh, một thân anh tuấn, gương mặt yêu nghiệt, một ánh mắt cũng đủ làm thần hồn điên đảo. Cô gái nhỏ nhẹ trả lời: “Tôi chưa từng gặp…có điều không phải vừa rồi là em gái sao..như thế nào lại biến thành phu nhân của ngài Vân.”
Lý Khanh Vũ nhìn vẻ mặt của cô gái trước mặt không có chút gì là giống nói dối. Lý Khanh Vũ tính toán trong lòng , xoay người rời đi không quên phân phó cho người trợ lý của mình: “Tôi muốn tài liệu về Bạch Hiểu Nguyệt trong 10 năm này. Càng sớm càng tốt.”
Thực ra Lý Khanh Vũ căn bản không biết năm đó gia đình của Bạch Hiểu Nguyệt xảy ra tai nạn xe cộ. Anh vừa dọn đi không bao lâu thì nhà của Bạch Hiểu Nguyệt xảy ra chuyện không may.
Thang máy đi một mạch đến lên đến trên tầng cao nhất, Vân Thiên Lâm hậm hực một câu cũng không nói. Bạch Hiểu Nguyệt không đuổi kịp bước chân của anh, đi theo phía sau anh một tầng mồ hôi cũng đổ nhưng Vân Thiên Lâm mặc kệ, chỉ biết hướng đến văn phòng của mình mà đi. Bạch Hiểu Nguyệt vốn tâm tình rất tốt nhưng bị tính gây sự vô cớ này của anh cũng phá hỏng sự vui vẻ của cô.
Khoan đã, cô chợt dừng lại suy nghĩ. Trước đó, cô vẫn thấy Vân Thiên Lâm bước ra thang máy vẫn cười chỉ khi thấy cô và Lý Khanh Vũ đứng cạnh nhau thì nụ cười tắt ngấm. Chính là lúc ấy, chẳng lẽ Vân Thiên Lâm lại là ghen?
Bạch Hiểu Nguyệt thật cẩn thận đi đến bàn làm việc, liền thấy Vân Thiên Lâm đang ngồi trên ghế giống như là đang xem văn kiện. Cô đi đến lẩm bẩm điều gì đó, cô đang nghĩ phải làm cách nào để hạ cơn nghen của Vân Thiên Lâm xuống.
Thì đột nhiên, Vân Thiên Lâm đứng dậy, anh kéo cô đi vào phòng nghỉ. Vân Thiên Lâm chính là bị cô làm tức chết rồi. Mỗi lần nhớ tới tay cô bị người đàn ông đó nắm lấy, trong lòng anh lại đặc biệt không thoải mái.
Phòng nghỉ bị Vân Thiên Lâm hung hăng đóng lại. Anh xoay người một cái, đem Bạch Hiểu Nguyệt đè ở trên cửa. Cô sợ anh giống như hôm trước nên không dám làm gì cũng không dám nói gì. Cô nhìn Vân Thiên Lâm trong mắt tràn ngập nộ khí, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Bạch Hiểu Nguyệt lấy hết dũng khí hỏi thăm dò anh một chút: “Anh không phải là đang tức giận đấy chứ. Có phải bởi vì chuyện vừa rồi không?” Bạch Hiểu Nguyệt vừa hỏi vừa nghĩ Vân Thiên Lâm chính là Diêm Vương mặt lạnh, sao có thể dễ dàng tức giận như vậy được.
“ Ngàn vạn lần là em sai, là em không tốt. Anh không cần phải tức giận nữa. Là em không đúng, em đã kết hôn rồi, em đã là vợ của anh, nếu muốn nói chuyện với người đàn ông khác phải duy trì khoảng cách. Em bảo đảm không có lần sau.”
Vân Thiên Lâm vẫn không nói gì, cứ như vậy phẳng lặng nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Cô nuốt nước miếng, nhón mũi chân, ấm áp hôn lên khóe miệng Vân Thiên Lâm. Cô chủ động một chút, mong là Vân Thiên Lâm sẽ thích.
“Thành ý này anh e là chưa đủ.” Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Thiên Lâm trên mặt hiện đầy nụ cười tà mị, cô muốn chạy trốn thì đã bị hắn ôm lên.
Phòng nghỉ vang lên tiếng khóa cửa răng rắc đã khóa trái. Vân Thiên Lâm hiên ngang đặt cô xuống dưới thân mình. Bạch Hiểu Nguyệt mắt thấy áo đã cởi ra, cô lấy tay che ngực lại, đêm qua đã đủ mệt mỏi rồi, cô không muốn tiếp tục nữa, cô nói: “Không phải nói là đi ăn cơm trưa sao?”
Vân Thiên Lâm cười, một bàn tay đã chui vào trong áo ngực, hơi thở trở nên nóng nảy lên.
“Ăn em trước đã!” Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt trả lời, anh đã ngăn chặn đôi môi đang lải nhải của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]