Giang Ngọc đột nhiên xuất hiện làm cho Bạch Vân Khê cảm thấy căng thẳng. Chẳng lẽ ý của cô ta là nay giờ cô ta đều ở trong nhà vệ sinh. Vậy là những lời cô với Bạch Hiểu Nguyệt nói cùng nhau cũng bị cô ta nghe hết thất thảy.
Bạch Vân Khê trong đầu hiện tại nhanh chóng nổi lên các suy nghĩ, cô tự an ủi chính mình. Có lẽ Giang Ngọc chỉ nghe được còn chứng cứ thì chắc cô ta không có đâu. Nếu như cô ta chỉ nói thôi mà không có chứng cứ thì ắt cũng sẽ chẳng ai tin cả.
VietWriter
Bạch Vân Khê đang suy nghĩ cách để ứng phó, dù sao thì cô cũng cần phải đề phòng. Cô thật sự rất vất vả lắm mới có thể làm cho Trình Lãng tin tưởng, cô không thể vì người phụ nữ không quen biết này mà làm hỏng chuyện tốt của cô.
Giang Ngọc liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy nội tâm của Bạch Vân Khê, cùng chung là một họ Bạch, sao lại có thể khác nhau lớn đến vậy. Giang Ngọc mỉm cười một chút, đi lên phía trước. Mọi người đều muốn xem chuyện hay, đột nhiên giữa đường lại xuất hiện phó giám đốc Giang, rốt cục là có bao nhiêu thú vị.
Người phụ nữ này không đơn giản, bao nhiêu người đã tiếp xúc đều đánh giá cao cô ta, tâm kế vô biên, thủ đoạn không ít, vẫn là nên dè chừng.
Giang Ngọc thong thả ung dung đi tới chỗ Bạch Vân Khê, không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Bạch Vân Khê. Bạch Vân Khê nhìn thấy ánh mắt an tĩnh ấy, cười như không cười, trong lòng liền hoảng hốt, rốt cục thì cô ta muốn gì ở cô đây.
“Phó giám đốc Giang có ý gì?” Trình Lãng thấy Giang Ngọc nhìn Bạch Vân Khê với ánh mắt kỳ quái, vẻ mặt Bạch Vân Khê sợ hãi, tránh không khỏi anh đau lòng.
Giang Ngọc đáp: “Ý gì? Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn nói với anh. Giám đốc Trình, vị hôn thê này của anh, chậc chậc…có vẻ không đơn giản. Vẻ đẹp của cô ấy không gì sánh được, tôi không biết Giám đốc Trình có lo lắng, người đẹp như vậy…ắt sẽ có độc.”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Cô…” Bạch Vân Khê muốn phản bác Giang Ngọc, nhưng Giang Ngọc quay đầu qua nhìn Bạch Vân Khê một cái, trong ánh mắt không cần nói cũng biết, Bạch Vân Khê là đang chột dạ, lời nói phản bác cũng không thể nói ra thành câu, đành phải trốn tránh phía sau lưng Trình Lãng, làm bộ dáng nhu nhược, yếu đuối.
Giang Ngọc nói: “Vốn dĩ tôi đã ở toilet lười một chút, ai biết được,…ha ha..! Tôi tin sau khi Trình thiếu nghe cái này xong, sẽ không nói tôi nữa.”
Giang Ngọc nói xong, lấy cái điện thoại ra bật ghi âm lên, điện thoại liền truyền phát ra lời nói toàn bộ của câu chuyện. Mọi người nghe rất rõ lời nói, từng từ, rành mạch. Chính là âm thanh của Bạch Vân Khê đang khiêu khích, còn có lời nói của Bạch Hiểu Nguyệt nhẫn nhịn.
Sắc mặt Bạch Vân Khê tái nhợt nhìn Giang Ngọc, đột nhiên Bạch Vân Khê nhào tới giựt lấy điện thoại, cô cũng không nghĩ gì tới hình tượng nữa, cô hiện tại chỉ nghĩ không muốn để Trình Lãng nghe cái này, cô không thể để Trình Lãng biết được.
Giang Ngọc thấy Bạch Vân Khê nhào tới, nghiêng người một cái không cho Bạch Vân Khê bắt được. Bạch Vân Khê thấy Giang Ngọc nghiêng người bên nào, thì cô ta nghiêng người về bên ấy. Giang Ngọc cười cười, tay cô lạnh lẹ túm chặt lấy Bạch Vân Khê một bên để yên cho điện thoại truyền phát ra cuộc hội thoại cho mọi người nghe rõ.
Bạch Vân Khê một phen hoảng hốt, nhìn Trình Lãng. Trình Lãng mới vừa rồi còn thương tiếc Bạch Vân Khê nay đã đổi sang thất vọng, sao anh có thể đối với mình là thất vọng được.
Tuyệt đối không được, đúng rồi trong bụng cô còn có đứa con, nhất định đứa con này sẽ giúp cô cứu vãn tình thế.
“Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Khê nhà chúng tôi rốt cục có điểm nào không phải với cô, thì cứ trực tiếp đối phó với tôi, không cần phải làm cho tiệc đính hôn rối rắm thêm nữa. Nếu như cô đến đây không phải để thành tâm chúc phúc thì cô đi ra ngoài cho tôi.”
Tần Sương thấy tình thế không ổn, liền đánh đòn phủ đầu, mắng ngược lại. Bạch Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn Tần Sương diễn trò, trong lòng cũng không có một chút gì gọi là nôn nóng.
Những người này chính là người thân của cô, đã từng có một đoạn thời gian chung sống nhưng cô luôn bị họ khinh thường.
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy mình thật sự may mắn gả cho Vân Thiên Lâm, nếu không hôm nay cô sẽ còn phải sống đấu tranh với họ.
“Nếu không phải Bạch Vân Khê cứ nhất mực mời tôi tới, thì tôi căn bản cũng không muốn tham dự cái buổi tiệc đính hôn này.
Nếu như không phải phó giám đốc Giang giúp tôi làm sáng tỏ chuyện này thì có phải hôm nay tội danh người phụ nữ ác độc tôi phải mang cả đời.”
Ánh mắt Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại trên người Trình Lãng, trào phúng cười.
“Trạch, không phải như thế, anh nghe em giải thích…” Bạch Vân Khê liền quỳ xuống, Trình Lãng vội đỡ cô lên sau đó nhìn lại Bạch Hiểu Nguyệt đang đứng bên cạnh người đàn ông khác.
Trình Lãng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ minh oan cho em.”
Bạch Vân Khê nhìn Trình Lãng nửa ngày, xác định Trình Lãng không có một chút oán giận, lúc này Bạch Vân Khê mới yên tâm phần nào. Trong lòng bắt đầu nổi lên đắc ý, nếu như Trình Lãng đã nghe thấy thì thế nào, anh ấy hiện tại chính là đang đứng về phía cô.
Bạch Hiểu Nguyệt, cô hoàn toàn không thể đánh bại tôi.
“Vân thiếu, chuyện vừa rồi đã đắc tội nhiều, tôi thay mặt vị hôn thê của tôi xin lỗi Vân thiếu với Vân phu nhân, hy vọng vì đứa con trong bụng của cô ấy và tôi mà rộng lượng bỏ qua chuyện cũ.”
Mọi người có mặt ở đó mà một phen khiếp sợ, đường đường là một tổng tài của tập đoàn Vinh Thăng lại vì chính hôn thê của mình cúi đầu tạ tội, Trình Lãng quả là xem trọng vị hôn thê này.
Trình Lãng căn bản không quan tâm đến những lời người khác nói như thế nào, tuy rằng những lời này là đối với Vân Thiên Lâm mà nói, nhưng ánh mắt của Trình Lãng lại hướng về Bạch Hiểu Nguyệt.
Anh chính là muốn nhìn xem, làm như vậy thì phản ứng của Bạch Hiểu Nguyệt sẽ như thế nào.
Nhưng Trình Lãng nhìn từ trong đôi mắt của Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chẳng thấy một chút cảm xúc nào, trong lòng thoáng qua một trận đau lòng. Không biest tự khi nào Trình Lãng anh lại quan tâm đến nhất cử nhất động của Bạch Hiểu Nguyệt để xem cô đối với mình chính là loài gì… “Nguyệt Nguyệt, em nói đi!” Vân Thiên Lâm nói, anh tiến lên phía trước ôm eo Bạch Hiểu Nguyệt vào trong ngực, hai người thể hiện thân mật, mọi người thấy rất rõ tình cảm của bọn họ như thế nào.
Thực ra khi biết tin Bạch Hiểu Nguyệt chính là phu nhân của Vân Thiên Lâm, cô rất kinh ngạc không nghĩ đến cô gái đó lại là vợ không phải một thân phận khác.
Trong nhận thức của cô đối với Vân Thiên Lâm đến bây giờ, cô vẫn luôn suy nghĩ, người đàn ông như Vân Thiên Lâm rốt cục sẽ bị người phụ nữ như thế nào thu phục.
Lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt, liền cảm thấy người phụ nữ này quá khác xa đối với cô, nói cho đúng rằng là không cùng một thế giới.
Lúc ấy cô nghĩ mối quan hệ giữa cô gái ấy và Vân Thiên Lâm không bình thường nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến chính là vợ của Vân Thiên Lâm.
Hơn nữa xem Vân Thiên Lâm che chở cô ấy như vậy, cô liền đoán được, đây không phải cuộc hôn nhân chỉ trên giấy tờ.
Cô chính là lần dầu tiên nhìn thấy Vân Thiên Lâm đối xử quan tâm như vậy với một người phụ nữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]