Bạch Hiểu Nguyệt có chút thất vọng, cô có ý định sẽ cùng Vân Thiên Lâm đến bệnh viện thăm Cố Thần, nhưng anh lại không có ở đây. Nếu như cô đi đến đó một mình có vẻ không hay lắm.
Về đến nhà, vừa mới mở cửa đã nghe mùi của sườn heo chua ngọt, làm cho cô trở nên thèm ăn.
Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng, mẹ Ngô nấu cơm ở phòng bếp. Cô nói: “Mẹ Ngô, hôm nay người nấu sườn heo chua ngọt sao? Thật là thơm!” Bạch Hiểu Nguyệt đổi giảy, không nghe thấy mẹ Ngô trả lời, nhịn không được hướng phòng bếp đi đến.
Ai biết, vừa mới tiến tới đã nhìn thấy ông chồng quý hóa của lại đang mang tạp dề bận rộn trong bếp, trên bàn đã có một vài món ăn. Bạch Hiểu Nguyệt bị anh làm cho một màn này có chút khiếp sợ, đến nửa ngày vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ rõ hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì của hai người sao đột nhiên anh lại vào bếp. Thật là đáng nghi, có một dự cảm không tốt vây vẩn trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt, người ta thường nói chỉ có những người đàn ông làm chuyện xấu sau lưng bạn thì họ cho bạn một quả mật ngọt đó chính là cảm thấy có lỗi. Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, cô lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, Vân Thiên Lâm đâu phải là loại người đó, nếu có chuyện gì anh đã trực tiếp nói thẳng với cô, đâu nhất thiết phải vòng vo bằng cách này. Đây không phải là cách làm việc của anh. Có thể lúc nãy anh về nhà trước chính là chuẩn bị cho cô bữa ăn này.
Nghĩ đến đây, Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng vui vẻ trở lại, cô bước nhẹ tới định trộm một miếng sườn ăn vụng thì đã vang lên tiếng trầm thấp dễ nghe của anh: “Em có thể rửa tay trước rồi ăn cũng được.”
“Biết rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt bỉu môi, chạy lên lầu cất đồ thay quần áo. Vân Thiên Lâm ở trong phòng bếp vội vàng bận rộn, hình ảnh đó làm cho Bạch Hiểu Nguyệt vừa vui nhưng lại lo sợ một điều gì đó.
Chờ cho lúc ánh trăng lan tỏa, một bàn đồ ăn đã được dọn sẵn. Trừ món sườn heo chua ngột Bạch Hiểu Nguyệt thích ăn ra, còn có cả các món Bạch Hiểu Nguyệt cũng thích cá kho. Hương cua cay.
“Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Sao anh lại nấu ăn.” Bạch Hiểu Nguyệt cầm lấy đũa lên ăn, không thể không thừa nhận, tay nghề nấu ăn của chồng cô thật sự là rất tuyệt, nói chung hơn cô rất là nhiều. Nếu như so với cô thì đúng là hạ thấp tay nghề của anh, phải so sánh với mấy ông chủ cửa hàng mà cô đã ăn qua mới đúng.
“Không có, nấu cơm cũng cần lý do?” Vân Thiên Lâm hỏi lại một câu, Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt một chút, nhìn Vân Thiên Lâm tự tay vào bếp nấu ăn, làm cho cô có chút suy nghĩ nhiều, kiểu thụ sủng nhược kinh.
“Chỉ là cảm thấy có lý do nên anh mới vào bếp, thời gian anh làm việc còn không có lấy chi là nấu ăn.”
“Sao có thể, nấu cơm cho vợ của anh mà lại nói là không có thời gian. Chẳng phải em luôn phàn nàn anh về vấn đề không bình đẳng giữa anh và em sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh, những lời anh nói có phải là thật không? Dạo gần đây Vân Thiên Lâm có những hành động rất lạ, nhưng kỳ lạ chỗ nào thì cô không thể nói được, chỉ biết là anh nhất định có điều gì đó giấu cô. Linh tính của một người phụ nữ mách bảo cô điều đó. Cô cảm thấy sợ vì những điều cô đang nghĩ sẽ trở thành sự thật.
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn để lộ suy nghĩ của mình ra trước mặt Vân Thiên Lâm, cô tiếp tục nhai thức ăn.
Vân Thiên Lâm thấy cô ăn ngon miệng, bèn gắp cho cô một miếng sườn heo bỏ vào trong chén cô.
“Đúng rồi, cái kia…Em tưởng sau giờ tan làm, anh sẽ tới đón em rồi chúng ta cùng nhau tới thăm Cố Thần ở bệnh viện, xem anh ấy khỏe hơn chưa?”
Vân Thiên Lâm ngừng động tác ăn cơm lại, ánh mắt dừng lại ở trên người Bạch Hiểu Nguyệt: “A Thần không có việc gì đâu, nếu vậy ăn cơm xong, anh dẫn em đi.” Vốn dĩ Vân Thiên Lâm sẽ không đem chuyện của Chu Nhã Tĩnh nói cho Bạch Hiểu Nguyệt biết, sau đó anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên nói cho cô biết, nếu anh không nói, một ngày nào đột nhiên cô phát hiện không biết sẽ nghĩ ra loại suy nghĩ nào nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]