“Người đó! Người cầm hoa tai của Anna chính là cô gái này.” Sindy chỉ về hướng Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô nhíu mày sao người ăn cắp lại chỉ về cô.
Cô không thể hiểu được tại sao người cầm bông tai của Anna lại là cô, nếu cô muốn, thì cần chi phải đi lấy của người khác. Mỗi quý, A Lâm đều cho người đến nhà kêu cô chọn mấy bộ trang sức thay phiên nhau đeo, cô nhìn mấy thứ đó liền cảm thấy phiền phức, cô nghĩ mấy thứ đó so với hoa tai của Anna chắc chắn cũng không kém gì đâu.
“Vị trợ lý này, tôi không biết tại sao cậu lại chắc chắn tôi là người lấy trộm hoa tai, nhưng mà một khi cậu đã nói thì phải chịu trách nhiệm lời nói của mình. Cậu bôi nhọ tôi, tôi có thể kiện cậu tội vu khống người khác.”
“A! Cô chỉ là một thực tập sinh, chi phí lo cho luật sư còn có thể không nổi ở đó mà kiện cáo. Lúc tôi trở về hậu trường lấy đồ thì không có ai, liền chỉ thấy một mình cô ở đó. Cô chỉ là một thực tập sinh, chạy đến hậu trường để làm gì?”
Nghe Sindy kể sự việc mọi người đều khe khẽ ồ lên nói nhỏ, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái, phảng phất cô chính là kẻ trộm.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn lướt qua trong đám người, liền nhìn thấy Vương Lily với Triệu Thiến Thiến đứng chung một chỗ, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạch Hiểu Nguyệt chau mày, giống như ý thức được việc gì. Bạch Hiểu Nguyệt đã nhận ra trọng điểm của vấn đề, người hãm hại cô chỉ có thể là hai người bọn họ.
“Tôi nói rồi, tôi không có lấy bông tai đó, tôi lúc ấy có mặt tại hậu trường là bởi vì có một người đã nói với tôi rằng giám đốc phụ trách hậu trường cần gặp người của công ty để trao đổi vài vấn đề, cho nên tôi mới đi qua đó. Tôi không biết khi đi vào trong là chẳng thấy mọi người nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt biết, chính mình giải thích như vậy chắc chắn sẽ có người cảm thấy khó tin, nhưng mà đó chính là sự thật, chỉ cần tìm được người truyền lời cho cô là có thể chứng minh cô có nói dối hay là không.
Giám đốc kỳ quái nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, cảm thấy bản thân mình chưa hề gặp qua cô gái này, nghĩ mãi cũng không ra. Chiều này anh không có đi qua hậu trường, cũng không có cho người đi tìm người của công ty.
“Tôi không có cho người đi tìm bất kỳ ai hết, cô xác định là không có nghe lầm chứ, người đưa tin cho, cô nhớ rõ chứ?”
Ở trong đám người, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn lướt qua, liền nhìn thấy người nhân viên đó đang cúi đầu, trốn tránh trong đám đông kia.
“Chính là cô ấy.” Bạch Hiểu Nguyệt chỉ vào cô gái nhân viên đang đeo thẻ cúi đầu, mọi người đều nhìn qua, đó là nhân viên hậu cần.
Này… “Có phải cô là người nói với cô gái này, giám đốc gọi đến hậu trường. Không có chuyện gì hết, chỉ cần cô nói ra sự thật, Vinh Thăng lớn như vậy, sẽ không có khả năng làm cô oan uổng.”
Bạch Vân Khê đứng dậy, lôi kéo tay của cô gái an ủi mấy câu, cô gái này cẩn thận ngẩng đầu, nhìn nhìn mọi người xung quanh, run run rẩy rẩy cả nửa ngày, lúc này mới mở miệng.
“Tôi…Tôi cái gì cũng không biết, tôi vẫn luôn ở bên ngoài làm một số việc vặt, bưng trà rót nước, chuyện khác tôi đều không biết, cũng không liên quan đến tôi.” Cô gái này nói chuyện không rành mạch, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Cô ta nói cái gì cũng không biết, rõ ràng cô ta là đã thông báo cho cô tin tức, giám đốc cần gặp cô ở hậu trường… Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vương Lily và Triệu Thiến Thiến, đã hiểu được toàn bộ vấn đề…Tất cả đều là một sự sắp đặt.
Ánh mắt của Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại trên người ba người phụ nữ, trên mặt Bạch Vân Khê nhìn không ra manh mối nào, chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến Bạch Vân Khê sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]