Huống chi người đàn ông như Vân thiếu, không ai không muốn có được. Nếu Vân Thiên Lâm không thích phụ nữ chủ động với anh ta, như vậy cô phải thử xem làm theo cách trái ngược lại.
Vương Lily cũng không rõ, Triệu Thiến Thiến rốt cục là muốn như thế nào, tại sao lại muốn ngăn cản Vân Thiên Lâm rời đi. Bạch Hiểu Nguyệt rời đi như vậy, hình tượng về sau trong lòng mọi người cũng không tốt, mọi người sẽ đều nhớ rõ cô ta là ăn trộm, như vậy không phải là đạt được rồi sao?
Vì cái gì chị ấy lại còn muốn tự mình tìm tới phiền toái, nếu một hồi Vân Thiên Lâm tìm được chứng cứ chứng minh Bạch Hiểu Nguyệt vô tội, chẳng phải hai người nhất định sẽ chết sao?
“Người phụ nữ của Vân Thiên Lâm lại nhìn trúng phải đôi bông tai cũ kỹ sao?”
Vân Thiên Lâm vừa nói như vậy, mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Lại nói như thế nào, đôi hoa tai cũng bảy tám chục vạn lại bị biến thành đồ cũ kỹ.
Nhưng mà ngẫm lại thì đối với tài sản đồ sộ của Vân gia thì một đồ vật bảy tám chục vạn chẳng tính là cái gì cả.
Mới vừa rồi, Vân Thiên Lâm nói là người phụ nữ của tôi?
Tất cả mọi người đều hiểu chuyện là như thế nào, chẳng lẽ cô gái trông giống nữ sinh đó chính là Vân phu nhân thần bí trong truyền thuyết đó sao?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều không tin được chuyện này. Sao có thể, cô ta chính là Vân phu nhân, như thế nào lại chạy đến tập đoàn Vinh Thăng làm một thực tập sinh nhỏ bé.
Nếu như muốn thực tập thì ít nhất cũng phải là thực tập ở RV, với tư cách là trợ lý hay tùy tùng gì đó, mang theo bên người.
Nhìn Vân thiếu bảo vệ Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng mọi người càng thắc mắc hơn anh lại đành lòng để vợ mình đi hầu hạ người khác sao. Nhưng mà nhìn hai người đứng chung thì thấy có vẻ rất xứng đôi.
Khuôn mặt đơn thuần, trang điểm nhẹ không có quá nhiều mưu tính, so với Anna trang điểm đậm, cầu kỳ thì chính là một cô gái dịu dàng, con nhà lành. Quả thật khác một trời một vực.
“Nếu mọi người muốn biết đôi bông tai đang ở đâu. Rất đơn giản, tâm tình tôi hôm nay cũng không tệ, nghĩ rằng sẽ không so đo với ai đó nhưng mà lại có người cứ muốn minh bạch rõ ràng chuyện này, tôi đây cũng không cam lòng làm cho vợ của tôi bị ủy khuất, bị người ta đàm tiếu nói ra nói vào.”
Vân Thiên Lâm nói xong, cánh tay gia tăng ôm chặt Bạch Hiểu Nguyệt vào trong ngực. Khoảng cách gần như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt lại đứng bên trái Vân Thiên Lâm, tựa hồ cô có thể nghe tiếng tim đập của Vân Thiên Lâm.
Người đàn ông này sao lại có thể giống như một vị thần, có thể tiên liệu trước được mọi việc nhỉ.
“A Nham!” Vân Thiên Lâm vỗ vỗ tay, A Nham không biết từ nơi nào đi ra, tay cứng nhắc cung kính đặt trước mặt Vân Thiên Lâm. Lại hướng về phía sau vẫy tay một cái, hai người bắt lấy cậu trợ lý của Anna.
“Là cậu? Nhìn thấy vợ của tôi trong hậu trường có đúng không?” Vân Thiên Lâm từng bước một chậm rãi hỏi Sindy đang khẩn trương. Tuy rằng Sindy đã gặp qua rất nhiều trường hợp như vầy, nhưng mà hôm nay đụng phải Vân Thiên Lâm, cậu cũng chỉ có thể hoảng hốt mà thôi, đại não sớm đã bay đi tự nơi nào.
Nhìn Vân Thiên Lâm giống như vị thẩm phán tra hỏi tội cậu, Sindy cả người khẩn trương sợ hãi người đổ đầy mồ hôi.
“Tôi…đúng là ở trong hậu trường tôi có nhìn thấy qua cô ấy.”
“Chỉ bằng điều này mà cậu kết luận là vợ của ta lấy đôi bông tai của các người, còn muốn lục soát Vân phu nhân? Ai cho cậu có lá gan đó, người của ta cậu cũng dám động.
Ngữ khí là tra hỏi, nhưng truyền đến tai mọi người lại giống như âm ti địa ngục triệu người ta về cõi chết.
Ai cũng biết, chọc giận đến Vân thiếu chính là kết cục là gì, huống hồ chi anh vừa mới nói, Bạch Hiểu Nguyệt chính là vợ của anh, nghe nói Vân thiếu đối với vợ mình vô cùng sủng nịnh.
“Nếu mọi người muốn biết chân tướng đến như vậy, tốt lắm, tôi sẽ nói cho mọi người biết chân tướng rõ sự việc.” Khóe môi Vân Thiên Lâm hơi gợi gợi lên, mở ipad ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]