Chương trước
Chương sau
Chương 142


Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết, thời điểm sau khi cô rời khỏi nhà vệ sinh thì một bóng người đeo kính đen che lại phân nửa khuôn mặt của mình bước ra, người đó không phải ai khác chính là Tô Na.


“Thì ra, Hiểu Nguyệt chính là vợ của Vân thiếu người ta thường nhắc tới.” Tô Na nhìn hướng Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, cô nhàn nhạt cười.


Trở về chỗ ngồi, Bạch Hiểu Nguyệt chán đến phát ngốc, đột nhiên trên bàn xuất hiện một chồng tài liệu, Bạch Hiểu Nguyệt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Na đứng ở trước mặt mình cười cười.


“Đây là tài liệu hồi sáng yêu cầu sửa sang lại rồi phân loại ra, buổi chiều mở cuộc họp cần phải dùng tới.


Cậu chỉ cần dựa theo cách làm của mình là có thể hoàn thành tốt rồi.”


Lần đầu tiên Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác bị người ta phân phó làm việc vui vẻ đến vậy. Mọi người trong văn phòng đều quay người lại nhìn hai người các cô, khẩn trương đến mức không dám hô hấp. Cô ta chính là người của Vân thiếu, cô gái Tô Na này không sợ Vân thiếu biết, sẽ gánh vác hậu quả đáng sợ thế nào sao?


“Không thành vấn đề.” Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ cười cười, cô còn tưởng rằng tất cả mọi người đều sẽ giống nhau, đối với cô tránh như tránh tà, thực may mắn còn cso Tô Na không dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn cô.


“Được rồi, cố lên nào! Không hiểu có thể tới hỏi mình.” Lúc này Tô Na nhàn nhạt cười, làm lộ ra khí chất hơn người của Tô Na, cái này làm cho Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đến ngây ngẩn.


Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên phát hiện, Tô Na bề ngoài rất xinh đẹp, chỉ là ngày thường cô cố che giấu mà thôi. Nhưng mà hôm nay cô ấy trang điểm đậm nên lại càng xinh đẹp hơn, cô chính là thắc mắc sao hôm nay cô ấy lại trang điểm đậm đến thế.


Vân Thiên Lâm không biết tình huống hiện tại Bạch Hiểu Nguyệt mắc phải, anh đang bị Lăng Phong quấn lấy đòi mời đi ăn cơm.


“Này, mình đã làm việc cho cậu rất tốt, thậm chí còn vượt mức mong đợi, kêu cậu mời mình một bữa cơm không thể sao?”


“Có người không phải nói, gần đây đột nhiên tìm thấy một con mèo, có hứng thú chơi suốt ngày sao?”


“Ai, đừng nói nữa. Cái vật nhỏ không tâm không phổi đó, không làm mình tức chết là may lắm rồi, vẫn là anh em tốt hơn.” Lăng Phong bất đắc dĩ thở dài, trong đầu hiện ra một khuôn mặt đáng yêu, anh không đợi được liền hôn môi cô một cái.


Vân Thiên Lâm nhìn bộ mặt hớn hở của Lăng Phong, anh cũng cảm thấy có chút tò mò, con mèo đó rốt cục có hình dáng thế nào mà có thể làm tên Lăng Phong này trở thành bộ dạng sến chết thế này. Xem ra, tên này trúng phải bùa yêu rồi.


“Mình đã có vợ rồi, cậu cũng đã có mèo con của mình. Sắp tới tính thế nào đây?”


“Cậu yên tâm, mình đã tính hết rồi, mình sẽ nhanh chóng…Ha ha, Thiên Lâm, mình đột nhiên cảm thấy, ba người chúng mình, muốn nói đến tàn nhẫn thì có tàn nhẫn nhưng cậu vẫn là không có ai vượt qua được. Cậu nghĩ xem, hiện giờ A Thần khôi phục vết thương không tồi, nói thực ra mình cảm thấy bạn của vợ cậu cũng được lắm, rất thích hợp với A Thần.”


Đôi mứt đào hoa của Lăng Phong lóe lên, bắt đầu suy nghĩ chủ ý của mình.


“Nên thuận theo tự nhiên thì hơn.” Vân Thiên Lâm không nghĩ rằng mình thừa nhận anh với Lăng Phong có cùng suy nghĩ, bạn của Hiểu Nguyệt rất thích hợp với A Thần.


Kỳ thật, Lăng Phong vốn dĩ hôm nay định hẹn mọi người đi ăn cơm, tiếc là anh hẹn mèo nhỏ muốn ăn cùng với chị dâu, ai biết được hai người lại đang làm chung trong công ty, cùng chung một bộ phận. Đây là tin tức anh vừa mới biết được, đúng là gây cho anh bất ngờ không ít.


Cho nên anh mới bị người ta vứt bỏ giữa đường không thương tiếc đành phải chạy đến tìm Vân Thiên Lâm, để cậu ta an ủi vết thương lòng của anh.


Ai biết được, anh lại bị Vân Thiên Lâm ghét bỏ, không hoan nghênh. Lăng Phong đang chờ xem, đến một hồi sau ai mới là người bị vứt bỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.