Chương trước
Chương sau
Chương 144


Bây giờ thì hai người nhanh chóng đi lấp đầy bụng.


Hai người vừa bước vào nhà ăn, toàn bộ nhân viên trong Vinh Thăng đều chú ý đến Bạch Hiểu Nguyệt, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bằng một ánh mắt rất kỳ quái.


Ban đầu, Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng cách ăn mặc của cô có vấn đề gì, không đúng chỗ nào, nhưng rất nhanh, Bạch Hiểu Nguyệt nhận ra những người này nhìn cô như vậy, e là đã biết được sự tình ngày hôm qua.


Bạch Hiểu Nguyệt tự nhủ với mình rằng, cứ bình thường, không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, về sau cô lại còn làm việc ở đây lâu dài, không thể cứ chăm chăm vào sự phán xét của người khác được.


Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên đã lý giải được tại sao Vân Thiên Lâm là người luôn lạnh lùng mọi lúc mọi nơi. Chính là bởi vì ở trên cao nếu như không phớt lờ tất cả mọi người thì cũng sẽ bị mọi người ngày ngày đem ra bàn tán như động vật quý hiếm, không lạnh lùng thì không thể được.


Chỉ có lựa chọn mặc kệ, mới không tăng thêm phiền não. Vân Thiên Lâm có thể ngay từ nhỏ đã được huấn luyện trong thế giới như vậy, mới có thể hình thành tính cách quái gở ấy.


Cũng may người đó không phải là cô, nếu như cô sống trong thế giới đó, không biết bị bức như thế nào, cuộc sống của cô vẫn là tốt nhất.


Bạch Hiểu Nguyệt không để ý đến nhứng ánh mắt kỳ quái đang nhìn cô, cùng Tô Na ăn cơm, tìm được một vị trí tốt liền ngồi xuống ăn cơm.


Không yên ổn được bao lâu, trên đời này lại cứ có người cố tình đến phá hoại. Chỉ là mới nghe giọng nói thì đã nuốt cơm không trôi, ảnh hưởng đến bữa ăn của người khác.


“Có người mệnh tốt còn cứ cố tình chạy đến đây để tranh miếng cơm với người khác, tôi nói có đúng không? Vân Khê.” Bạch Hiểu Nguyệt đang ăn thịt kho tàu, phía sau truyền đến một giọng nói sắc nhọn, Bạch Hiểu Nguyệt nhăn mày lại, nghe được cái tên Vân Khê.


Thật đúng là âm hồn không tan


Bạch Hiểu Nguyệt không nghĩ ở thời điểm ăn cơm lại bởi vì một người mà ảnh hưởng đến tâm tình của minh. Nhưng có người lại chỉ thích ở trước mặt người khác công kích, không làm cho người ta ăn ngon thì chính là không được.


Tô Na lơ đãng hướng về phía bàn ăn bên cạnh liếc mắt một cái, thế mới biết bàn bên đó là mấy cô trợ lý với thư ký của Trình tổng tập trung đầy đủ cả, ngay cả phu nhân của tổng tài cũng có mặt. Tô Na ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, cô ấy đang chuyên tâm với chính mình chiến đấu với miếng thịt kho tàu rất hăng hái.


Tô Na tò mò, Bạch Hiểu Nguyệt không phải là người hay nhẫn nhịn, nén giận, nhưng hiện tại… Tô Na cũng không biết, đối với Bạch Hiểu Nguyệt, mỗi khi có đồ ăn ngon là Bạch Hiểu Nguyệt mặc kệ mọi chuyện xảy ra xung quanh mình, không có gì quan trọng hơn là một bữa ăn ngon. Nếu như muốn cãi nhau, được thôi, nhưng cũng phải ăn no trước đã. Không ăn no thì làm sao có sức lực đấu với người khác.


“Thịt khi tàu hôm nay khá ngon, cậu thử xem.” Bạch Hiểu Nguyệt coi như cái gì cũng chưa nghe, kêu Tô Na chuyên tâm ăn cơm. Người bàn bên cạnh kí, Bạch Vân Khê nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bộ dáng vui vẻ, lại càng cảm thấy bực bội hơn.


Ngày hôm qua Vương Lily cùng với Triệu Thiến Thiến ngu xuẩn sắp đặt chuyện kia, hại cô cũng bị liên lụy. Sau khi cuộc họp báo chấm dứt, cô đuổi theo nhưng mà không phải đuổi theo Trình Lãng vì không đuổi kịp được anh. Cuối cùng vẫn là tự chính mình trở về Trình gia, nhưng mà vẫn còn tốt là cha mẹ chồng cô không biết chuyện này.


Mỗi lần trở về Trình gia là cô lại nhức đầu, Ôn Nhã Chi không ngừng càm ràm cô đủ mọi thứ, xem cô giống như là động vật quý hiếm mà đối xử, giờ phút nào cũng canh chừng cô, mỗi bước đi đều như nặng ngàn cân. Bà ta luôn nói phải đi đứng cẩn thận, phải lấy đứa bé trong bụng làm tâm, cẩn trọng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.