Vân Thiên Lâm nhanh chóng giựt lại điện thoại trong tay Bạch Hiểu Nguyệt, nói: “Đừng quấy rầy bọn họ, nếu có việc gì thì cô ấy sẽ tự gọi. Để cho bọn họ có không gian riêng cho tốt, mong là A Thần sớm khỏi bệnh.”
Bạch Hiểu Nguyệt không thể không thừa nhận, Vân Thiên Lâm so với cô còn muốn hai người bọn họ nhanh chóng thành đôi hơn. Cấp tốc lấy Cố Thần gả cho Giai Giai.
Ăn cơm xong, Vân Thiên Lâm tiếp tục đến thư phòng bận rộn, Bạch Hiểu Nguyệt dựa người vào sô pha xem phim truyền hình.
Thình lình chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không khí thường có.
“Vân thiếu, sự việc thành công theo như kế hoạch. Hiện tại Lưu Huân đang ở trên một con thuyền quốc tế, thu được tiền không ít, hợp đồng hắn đã lấy được, chúng ta còn muốn hay không…”
“Tiếp tục! Nếu hắn muốn nhiều một chút, cứ để hắn lấy. Đến lúc đó, cứ theo trình tự mà làm việc”
“Dạ, Vân thiếu.” Vân Thiên Lâm tắt điện thoại, khuôn mặt không biểu cảm như cũ, sự tình tiến hành rất thuận lợi, chẳng qua với những việc này anh vẫn còn cảm thấy là nhẹ với hắn, dám chơi người anh em của anh tội phải được xử nặng hơn.
Trở lại phòng, Vân Thiên Lâm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt ngủ say trên giường, trong lòng anh cảm thấy ấm áp hơn. Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, hôn lên trán cô nhẹ nhàng.
Xem ra cô ngủ rất ngon, Vân Thiên Lâm cũng không muốn đánh thức cô, vươn tay tắt đèn, ở bên người cô nằm xuống, ôm người vào trong ngực. Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, cảm nhận được thân nhiệt quen thuộc, cô nhích gần hơn vào Vân Thiên Lâm, dựa vào ngực anh tiếp tục đi ngủ.
Vốn tưởng rằng buổi tối an tĩnh, thì trời rạng sáng lại có một trận chuông điện thoại reo liên hồi, dồn dập.
Vân Thiên Lâm mở mắt ra, vốn định nhẹ nhàng bắt máy, thì Bạch Hiểu Nguyệt cũng đã tỉnh.
“Biết rồi, tôi lập tức tới ngay.” Vân Thiên Lâm cúp máy, đôi mày gắt gao nhíu lại, tựa hồ có việc gì đó rất gấp, dự cảm không tốt lắm.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm giác hình như rất nghiêm trọng, cô hơi hơi mở to mắt ra, vốn định đứng dậy, lại bị Vân Thiên Lâm ngăn cản.
Anh không muốn cô dậy sớm, nhìn bộ dáng mơ hồ của Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Thiên Lâm suy nghĩ một chút, sợ cô nghĩ nhiều nên không nói chuyện trong điện thoại cho cô biết.
“Ngoan, hiện tại trời vẫn còn chưa sáng, em ngủ tiếp đi. Anh có một chút việc, cần phải đi xử lý một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không muốn dậy sớm như vậy, nhẹ nhàng bị Vân Thiên Lâm đưa người trở lại giường, ấn người nằm xuống.
“Được rồi, anh lái xe cẩn thận một chút.” Vân Thiên Lâm động tác nhẹ nhàng thay quần áo, liền sợ gây ra tiếng động làm cô tỉnh, trước khi đi còn giúp cô đắp chăn cẩn thận.
Ai nghĩ đến, Chu Nhã Tĩnh đang ở bệnh viện trị thương tốt, đột nhiên lại xảy ra chuyện náo loạn này, rốt cục chuyện như thế nào đây, không phải anh đã dặn bệnh viện trông người cho kỹ, sao lại tắc trách để chuyện này xảy ra.
Tình tình của Chu Nhã Tĩnh, Vân Thiên Lâm ít nhiều vẫn biết một chút, Chu Nhã Tĩnh là người rất háo thắng và kiêu ngạo, mặc kệ đã qua nhiều năm nhưng vẫn không thay đổi, nếu cô ấy biết tỉ lệ phục hồi chỉ có 10% khẳng định cô ấy sẽ không muốn tiếp tục trị liệu.
Hơn nữa, lại thêm một điều cả đời này cô ấy không thể múa ba lê trở lại. Được đứng ở trên sân khấu là lý tưởng và mục tiêu cả đời của Chu Nhã Tĩnh, cô nỗ lực nhiều năm như vậy thậm chí còn rời bỏ anh để tiếp tục giấc mơ, bây giờ chẳng khác nào tan tành mây khói, e là cô sẽ không tiếp thu được.
Vân Thiên Lâm lái xe thẳng một đường đi qua đó, bệnh viện hiện tại vô cùng náo loạn, tầng 26 trên cùng của bệnh viện, các bác sĩ đều tập trung ở đó, bọn họ đều rất sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]