“Thiên Lâm?” Thời điểm Vân Thiên Lâm đi ra đến cửa, Chu Nhã Tĩnh không nhịn được gọi lại tên anh.
“Thực xin lỗi, là em không khống chế được cảm xúc chính mình, nếu em có nói điều gì đó không nên nói, em hy vọng anh không để bụng.”
“Sẽ không.” Vân Thiên Lâm sẽ không vì những lời này mà để trong lòng, anh một mực chỉ hướng về người kia đang ngủ ở nhà mà thôi. Nghe được Vân Thiên Lâm nói sẽ không, trong lòng Chu Nhã Tĩnh lại một lần nữa nổi lửa ánh lên hy vọng.
“Kia…Chúng là vẫn là bạn bè chứ? Anh có đến bệnh viện thăm xem nữa không, ở chỗ này em chỉ có mỗi anh là bạn bè.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Chu Nhã Tĩnh không nén được nỗi cô đơn.
“Thỉnh thoảng anh sẽ tới thăm em.” Vân Thiên Lâm thường ngày rất bận rộn, chờ anh thỉnh thoảng đến thăm cô, không biết khi nào anh nào anh mới rảnh. Cái thỉnh thoảng của anh thật đáng để người ta chờ mong.
“Bạch Hiểu Nguyệt, đừng có trách tôi. Có trách thì trách cô lấy phải đồ của tôi, đó là thứ không thuộc về cô. Tôi chỉ là đoạt lại những thứ thuộc về mình thôi, tôi không sai.”
Ở bên này, Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới lên xe đã hách xì một cái, A Nham đang chạy xe chú ý đến điều hòa lại nhiệt độ trong xe.
“A Nham, không cần đâu, tôi chỉ là ngứa mũi, không thoải mái một chút mà thôi.” Sáng hôm nay Bạch Hiểu Nguyệt tỉnh dậy, nhưng lại không thấy Vân Thiên Lâm đâu, cô có chút hoảng hồn, cảm thấy có chuyện không hay gì đó xảy ra.
Bạch Hiểu Nguyệt gọi điện thoại cho anh cũng tắt máy, cũng không nói cho cô biết anh đang ở đâu, chỉ nói có chuyện quan trọng cần phải xử lý.
“A Nham, Vân thiếu có nói với anh xử lý chuyện gì gấp gáp không? Đó có phải là chuyện nguy hiểm không, sao tôi gọi điện thoại cho anh ấy đều là tắt máy.” Bạch Hiểu Nguyệt thật sự có chút lo lắng, trời khuya mà anh lại ra ngoài đến sáng cũng chưa về, bây giờ lại còn không liên lạc được.
A Nham suy nghĩ một chút, nếu anh nói là Vân thiếu đi bệnh viện xem tình hình của Chu tiểu thư thì chỉ sợ là Vân phu nhân sẽ nghĩ nhiều mà hiểu lầm, có khi là gián tiếp chia rẽ tình cảm giữa họ, chuyện này vẫn là nên để Vân thiếu tự nói thì hơn.
“A! Vân phu nhân, tôi cũng không biết hiện tại Vân thiếu ở đâu, ngài ấy không có nó cho tôi biết. Bất quá Vân phu nhân yên tâm, khẳng định là sẽ không có gì nguy hiểm, nói không chừng là Vân thiếu ở chỗ không tiện nghe điện thoại.
Bạch Hiểu Nguyệt buồn bã ỉu xìu lên tiếng, dựa người vào ghế xe, mới sáng sớm không thấy anh đâu, cô cảm thấy không thoải mái, thói quen đúng là một thứ đáng sợ.
Thấy Bạch Hiểu Nguyệt không hỏi có hỏi lại, A Nham mới thở phào nhẹ nhõm ra. Mới buổi sáng hôm nay, Vân thiếu nói cho anh biết là đang ở bệnh viện, thế mới biết, Chu tiểu thư ở bệnh viện nháo đến mức nào. Ngẫm lại anh cảm thấy chuyện này phải giải quyết thật tốt, nếu không dư âm về sao khó mà sống yên ổn.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi mơ màng trên xe nhắm mắt lại, cô không biết phía trước là điều gì đang sắp tới với mình.
Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt căn bản khong biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Chu Nhã Tĩnh ở bệnh viện nhìn vào tin tức trên Weibo cảm thấy rất hài lòng, đem điện thoại di động đặt sang một bên nằm xuống giường. Bây giờ thì cô có thẻ nằm xuống ngủ một giấc thật ngon rồi.
Mộ buổi sáng này, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy tâm tình xốn xang, không yên, giống như sắp có chuyện gì lớn xảy ra. Tô Na thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi thất thần, cũng cảm thấy kỳ quái, cho đến khi Tô Na đi vệ sinh, trong lúc vô ý nghe được người khác bàn tán xôn xao, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra xem trên trang weibo vừa nhìn thấy tin, trong lòng cả kinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]