Chương trước
Chương sau
Chương 172


Bạch Hiểu Nguyệt không cần phải làm gì, chỉ cần anh nhìn cô, cho dù chỉ là một ánh mắt cũng có thể dễ dàng gợi lên cảm xúc trong anh.


Vân Thiên Lâm tưởng anh đã bị trúng độc dược của Bạch Hiểu Nguyệt, vô phương cứu chữa.


“….” Rõ ràng là chính mình muốn tìm anh tính sổ, cuối cùng lại biến thành bị anh chiếm tiện nghi.


“Này là trừng phạt em gọi thẳng tên anh. Như vậy đi, chúng ta tiếp tục tính sổ, em trước tiên!” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh tính kế cười cười, cảm thấy có gì đó không thích hợp.


Bất quá thì anh cũng chẳng làm được gì cô, bây giờ đến phiên cô khi dễ anh.


“Được thôi, là anh nói đấy nhé, cả ngày hôm nay anh không ăn cơm, biết sai chưa!” Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ tới cô tìm anh chính là để hỏi tội, nhưng mà lời nói ra khỏi đầu môi lại là một ý khác.


“Vậy sao! Em nói hỏi tội chính là cái này.” Trên mặt Vân Thiên Lâm lộ ra một nụ cười cao thâm khó đoán , Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy nụ cười này của anh làm cho cô phải sởn gai ốc.


Cô không tin chuyện anh không ăn gì nguyên ngày có thể thoái thác lấp liếm với cô.


“Em chỉ biết anh không ăn gì, lại không biết tại sao anh lại không ăn gì.” Vân Thiên Lâm ngả ngớn lướt bờ môi cô, anh đã định liệu trước hỏi lại, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có điểm hoài nghi, có phải cô lại rơi vào cái bẫy nào đó của anh rồi không?


“Vì sao?” Bạch Hiểu Nguyệt thuận theo câu hỏi của anh hỏi tiếp, chỉ là vẫn như cũ trong khoảng cách tiếp xúc gần nói chuyện, cô thật sự là không có thói quen nói chuyện gần thế này, với lại cảm thấy có chút lạ lạ, hơn nữa cô cảm giác cô đang ở trong tình huống xấu.


“Cho nên mới nói, em đúng là vật nhỏ không có lương tâm, anh vì sao lại không ăn cơm mà em lại không biết.”


Bạch Hiểu Nguyệt liếc Vân Thiên Lâm một cái, đường đường là Vân thiếu, bận trăm công ngàn việc, bất quá cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ sao có thể quản được một nhân vật lớn đến vậy.


“Nếu sáng hôm nay em ở lại chờ anh đến công ty thì sẽ không có việc gì, anh trở về nhà liền không thấy em, thế là anh vội vàng thay đồ không ăn bữa sáng vội vàng đi làm, em nghĩ xem là lỗi của ai?”


Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, hình như cái đạo lý này…đúng là có liên quan đến cô. Mỗi lần cô ở nhà, mặc kệ anh có bao nhiêu bận rộn, cô sẽ ép buộc anh ăn sáng xong, nếu không ăn kịp sẽ bắt anh mang theo.


Anh không có ăn sáng, rồi trực tiếp đến công ty vào phòng họp luôn, từ lúc đó đều dựa vào cà phê mà duy trì tinh thần với thể lực, là em nói bụng rỗng mà uống cà phê thì sẽ tổn thương lớn đến dạ dày, em nói xem là lỗi của ai?”


“Em…” Đúng là cô không chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng đây cũng không thể trách cô được. Rõ ràng là chính anh ở bệnh viện với một người phụ nữ khác, trễ như vậy mới trở về, bây giờ còn đổ trách nhiệm lên đầu cô.


“Em chỉ cần trực tiếp trả lời vấn đề của anh cho tốt.” Bạch Hiểu Nguyệt vô tội gật gật đầu, cảm giác tình huống có vẻ càng ngày không tốt.


“Nguyên một buổi sáng anh đều ở phòng họp, đến giữa trưa cuộc họp mới xong, anh lấy điện thoại ra gọi cho em thì di động em lại tắt máy, sau đó anh mới nhờ Lăng Phong gọi cho đồng nghiệp của em mới biết em đã xin nghỉ rời đi. Tiếp sau đó anh bắt đầu cuộc tìm kiếm vợ yêu, không được nghỉ ngơi, trong lúc đó cũng không thể ăn, không thể uống. Nếu như di động của em không tắt máy, hoặc là trước đó em báo anh một tiếng em đi nơi nào thì anh sẽ không cần phải đi tìm người không có lương tâm như em, anh cũng sẽ không bị bỏ đói như bây giờ, em nói có đúng hay không?”


Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, cái này thì không đúng rồi.


Dựa theo lời anh nói như vậy, chuyện này xét đến cùng đều là cô sai, anh hoàn toàn một chút sai cũng không có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.