Chương trước
Chương sau
Hiện tại Bạch Hiểu Nguyệt cũng không rõ tin tức trên Weibo có liên quan đến cô lại có tốc độ truyền nhanh đến chóng mặt, việc này có liên quan đến Chu Nhã Tĩnh khongo, hay là có một người khác muốn nhắm vào cô.


Haizz dà, thật sự là đau đầu, người đối đầu với cô là ai cũng không biết thì đấu kiểu gì, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có thể đi gặp một phen xem thế nào.


Tin nhắn này không để tên người gửi, khẳng định là cô ta lén lút nhắn tin, không muốn cho Vân Thiên Lâm biết. Một khi đã như vậy, cô phải có dũng khí đối mặt xe cô ta muốn nói gì với cô.


Vân Thiên Lâm đúng thật là không biết Chu Nhã Tĩnh nhắn tin đòi gặp riêng Bạch Hiểu Nguyệt, lúc ở cạnh Vân Thiên Lâm thế giới của cô trở nên đều là một màu hồng tốt đẹp. Thời điểm ăn cơm chiều, mẹ của Vân Thiên Lâm gọi điện đến nói muốn nói chuyện phiếm với Bạch Hiểu Nguyệt.


Nói vài câu, Bạch Hiểu Nguyệt liền hiểu rõ ý tứ của Đặng Cầm, đại khái là sợ mẹ lo lắng tin tức sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, cho nên mới an ủi với cô vài câu.


Bạch Hiểu Nguyệt gối đầu lên trên vai Vân Thiên Lâm, nhìn anh làm việc, còn chính mình lại ở một bên nói chuyện phiếm với Đặng Cầm, hình ảnh rất hài hòa, ấm áp.


“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Chúng con không có cãi nhau, con cũng đâu phải là người không biết phải trái. Thiên Lâm đang ở bên cạnh con, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, khi nào có thời gian rảnh chúng con sẽ trở về thăm mẹ với ông nội.


“Các con đều là người trẻ tuổi, có rảnh thì vun đắp tình cảm cho tốt không cần phải trở về đâu. Ông nội nói mấy ngày trước mơ mình có được cháu trai ẵm bỗng, hai đứa các con vẫn là nên nỗ lực.”


Nói đến chuyện này, mặt Bạch Hiểu Nguyệt đỏ lên, rầu rĩ lên tiếng, liền chào tạm biệt mẹ. Nói đến đề tài này, cô thật không muốn bàn luận đến, loại chuyện này vẫn là nên thuận theo tự nhiên.


Hơn nữa, kỳ thực tập ở công ty cũ của cô vẫn chưa kết thúc, cô vừa mới tốt nghiệp đã mang thai sau đó liền biến thành thai phụ. Cái này đối với cô mà nói cũng không tình nguyện lắm, cô còn muốn vì chính bản thân mình mà phấn đấu, nỗ lực.


Vân Thiên Lâm cũng không biết nên an ủi Bạch Hiểu Nguyệt thế nào, anh chỉ có thể ở một bên giúp cô an tĩnh.


Buổi chiều kế tiếp, Bạch Hiểu Nguyệt vừa lúc muốn giúp trưởng phòng làm chút việc, thuận tiện trước giờ tan tầm nhớ đến cuộc hẹn với Chu Nhã Tĩnh, trực tiếp bắt xe đi tới bệnh viện.


Bạch Hiểu Nguyệt lần trước thấy qua Chu Nhã Tĩnh, tuy rằng bộ dáng có chút không tốt, hơi tiều tụy nhưng có thể thấy được không che hết vẻ mị lực trên người Chu Nhã Tĩnh, quả thực cô ta là một mỹ nhân. Nhưng mà cho dù cô có yêu thích cô ta cỡ nào thì cũng là bất đồng về tính cách, sẽ không bao giờ có thể có thể trở thành bạn bè được, mặc dù không có Vân Thiên Lâm.


Lúc Bạch Hiểu Nguyệt đi đến hoa viên bệnh viện, từ xa xa nhìn thấy Chu Nhã Tĩnh mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng ngồi trên ghế nhìn cái gì đó đến phát ngốc. Không biết cô ta đang nghĩ gì hoặc đang tính mưu đồ chuyện gì.


Trên người Chu Nhã Tĩnh tỏa ra khí chất ngời ngời, làm cho cả người nổi bật cả lên đẹp không sao tả xiết, dù cho cô ta không trang điểm lộng lẫy. Một hình tuyệt sắc đến thế, cô có chút không nỡ phá tan nó.


Nhưng Chu Nhã Tĩnh tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Bạch Hiểu Nguyệt, Chu Nhã Tĩnh quay đầu lại.


Hai ánh mắt của hai người phụ nữ giao nhau, tức khắc không khí có chút lặng im như tờ.


Chu Nhã Tĩnh ngồi ở trên ghế dài, trong đầu cô đang hồi tưởng Vân Thiên Lâm đang ở bên cô nhìn cô luyện tập múa ba lê, bọn họ cùng nhau dùng cơm, nhìn ngắm cảnh đêm khuya, những ký ức ấy đều là ngọt ngào.


Bất quá những ký ức ngọt ngào ấy đều là quá khứ, nhưng mà bây giờ làm cho nó trở thành trong hiện tại cũng không phải là không được.


Từ xa nhìn lại, dáng vẻ thanh thuần với thân ảnh nhẹ nhàng cho người ta một loại cảm giác rất khác.


Bạch Hiểu Nguyệt cùng với cô là hai người có khí chất hoàn toàn không giống nhau. Chu Nhã Tĩnh là một đóa mẫu đơn cao ngạo, còn Bạch Hiểu Nguyệt như một bạch mai thướt tha lẳng lặng đứng ở đằng kia hấp dẫn ánh mắt người nhìn.


Không phải là oanh oanh liệt liệt, nhưng lại làm cho nhân tình không kìm hãm được mà sinh ra đố kỵ.


Cô cũng giống như Bạch Hiểu Nguyệt, cùng chung suy nghĩ dù không có Vân Thiên Lâm tồn tại thì cả hai đều không thể trở thành bạn được.


Bạch Hiểu Nguyệt ưu nhã bước chân đi tới, cách Chu Nhã Tĩnh một khoảng cách an toàn rồi dừng chân lại, nhìn về phương xa không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.