Chương trước
Chương sau
Nếu nói Tô Na xuất hiện ngay lúc này thì Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy không bất ngờ chút nào, nhưng một bên là Lý Khanh Vũ, anh sao có thể có mặt ở đây.


“Em không sao chứ?” Thân ảnh Lý Khanh Vũ cao lớn, cơ hồ đem cả người Bạch Hiểu Nguyệt dấu vào trong ngực. Mọi người vừa nhìn thấy, người này thế nhưng lại là tổng tài Lý Khanh Vũ của Đằng Tường, dạo gần đây cũng nổi tiếng trong giới.


Một đám người lại càng giống như điên rồ, bủa vây lên: “Là tổng tài của Đằng Tường, Lý tổng? Lý tổng, cho hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây, anh với vợ của Vân thiếu có mối quan hệ gì?”


“Hành vi hiện tại của các người hiện là cố ý gây thương tích cho người khác. Nếu các ngươi không sợ bị hất đổ chén cơm thì cứ tiếp tục. Các người chớ quên, đây là phu nhân của Vân gia.”


Một âm thanh lạnh băng làm cho mọi người bị dọa sợ, bọn họ liền trở nên do dự. Lý Khanh Vũ thừa dịp này, xoay người xem Bạch Hiểu Nguyệt thế nào, thấy sắc mặt cô không được tốt lắm.


“Hiểu Nguyệt, em có thể đi được không?”Bạch Hiểu Nguyệt vốn dĩ tưởng nói có thể, chính là mới vừa bước thêm thì chân lại đau hơn nữa đến mức nước mắt muốn chảy ra. Mới vừa rồi cô cũng không biết là ai đẩy cô, những ngươi này thật sự là quá đáng.


Còn nữa, anh rốt cục có biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao trước cửa công ty lại đột nhiên xuất hiện nhiều phóng viên đến vậy.


“Em luôn như vậy, cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm.” Lý Khanh Vũ không để ý đến xung quanh anh là một đám đông đang còn hiện hữu, anh không muốn Bạch Hiểu Nguyệt làm trò trước mặt đám người này, anh trực tiếp bế ngang cô lên, nhìn thoáng qua Tô Na.


“Tôi mang cô ấy đến bệnh viện xem thử có bị thương gì nặng không?”


“Được, yên tâm đi, tôi sẽ nói giúp cô ấy phía công ty xin nghỉ, một chút nữa tôi đến thăm cô ấy.”


“Tô Na, mình không sao, mình không có việc gì.” Bạch Hiểu Nguyệt không nghĩ vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến công việc của người khác, Tô Na khó khăn lắm mới có được vị trí thực tập đó, không thể tiếp tục đắc tội với mấy người trong công ty.


“Không sao đâu, cô nghỉ ngơi cho toota. Lỳ tổng, Hiểu Nguyệt tạm thời giao cho anh.”


Lý Khanh Vũ lên tiếng, xoay người phía trước, đám phóng viên phía sau cũng không dám chụp ảnh, nhìn đến ánh mắt nguy hiểm lạnh như băng kia của Lý Khanh Vũ tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, so với trong sự đồn đãi tưởng tượng về Lý Khanh Vũ thì đáng sợ hơn nhiều.


Ngày thường nho nhã, thư sinh, hôm nay thế nào vì một cô gái lại tức giận ngút trời, đám phóng viên thực sự bị dọa sợ.


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn xuống dưới ý anh có thể dìu cô đi, Lý Khanh Vũ nhìn cô, mày gắt gao nhăn lại, cô để ý cái gì chứ, chính mình bị thương thành như vậy lại cứ nhất mực không ngoan cố.


Bạch Hiểu Nguyệt rất để ý vấn đề này, vốn dĩ chuyện phóng viên tập trung bủa vây lấy cô đã khiến cô kỳ quái lắm rồi, hiện giờ Lý Khanh Vũ xuất hiện ở đây nữa, lại còn trực tiếp mang cô đi, đám phóng viên đó còn viết ra thể loại tin tức gì nữa.


“Em cảm thấy Vân Thiên Lâm không có năng lực giải quyết đám phóng viên này? Nếu như hắn không có khả năng này thì hắn cũng không xứng có được em.”


Trong thời gian ngắn Bạch Hiểu Nguyệt không biết nên nói cái gì, đành phải giấu mặt mình vào trong ngực của Lý Khanh Vũ, chỉ hy vọng không có ai nhận ra mặt cô thì tốt. Thiên Lâm mà thấy được khẳng định sẽ rất tức giận cô.


Lý Khanh Vũ nhìn sắc mặt Bạch Hiểu Nguyệt không tốt lắm, không dám chậm trễ, nhanh chóng cẩn thận đem người vào xe, rồi lái đi đến bệnh viện. Lúc gần đi, anh nhìn thoáng qua đám phóng viên đã rời đi gần hết.


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bản thân mình chật vật, có chút bất đắc dĩ, cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy, nên khó tránh khỏi lúng túng trong cách giải quyết. Cô đang thắc mắc rốt cục tại sao bọn họ lại tìm cô, đột nhiên lại biến thành loạn như vậy.


“May mắn là anh không yên lòng, cho nên mới đích thân đến đây xem thử, không nghĩ tới đám phóng viên này lại tìm em ở công ty em làm việc.” Giọng điệu của Lý Khanh Vũ nghe không được tốt lắm cho lắm, Bạch Hiểu Nguyệt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tức giận như vậy của Lý Khanh Vũ, cô cảm thấy có chút lạ lẫm.


“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà đám phóng viên đó lại tới công ty tìm em?” Bạch Hiểu Nguyệt cho rằng sự việc mấy ngày nay đã được giải quyết, hơn nữa mấy tin trước cũng không thấy có phóng viên đến tìm cô, như thế nào hôm nay liền… Lý Khanh Vũ tùy ý ném quyển tạp chí cao cấp cho Bạch Hiểu Nguyệt, cô nhìn đến bìa tạp chí với tiêu đề bắt mắt, cả người đều ngây ngẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.