Chương trước
Chương sau
“Bác gái, thời gian luôn luôn vận động, di chuyển, mọi thứ cũng sẽ thay đổi theo, có điều tuy bề ngoài con có thay đổi nhưng nhất mức bên trong con vẫn là người thiện lương giống năm nào. Đối với vấn đề này thì bác gái yên tâm, con không phải là người theo chiếu hướng xấu. Sau khi chân được chữa khỏi con nhất định sẽ mời bác gái uống trà chiều cùng nhau tán gẫu chuyện năm xưa, thời gian đó thật làm cho người ta hoài niệm.


Chu Nhã Tĩnh cố ý ở trước mặt Bạch Vân Khê nhắc tới quá khứ, chính là muốn cho Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng không thoải mái, cảm xúc không khống chế được.


Đừng tưởng rằng chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt mới biết lấy lòng, thời gian cô quen biết Đặng Cầm sớm hơn cô ta, cô không tin chính mình lại không đánh bại Bạch Hiểu Nguyệt.


“Có phải không? Sao ta lại không có ấn tượng gì nhỉ. Có thể do ta lớn tuổi rồi nên trí nhớ không được tốt lắm.”


Chu Nhã Tĩnh giờ đây đã chắc chắn Đặng Cầm đối với cô không còn tốt nữa, đây cũng là chuyện mà cô đang lo lắng. Đặng Cầm vẫn là người nắm quyền trong Vân gia, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm ảnh hưởng đến người và danh tiếng của Vân gia, mà hiện tại… Nhìn tình cảnh hiện tại thì bất lợi đang thuộc về Chu Nhã Tĩnh cô, một khi đã như vậy thì cô chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề luôn, đối với Đặng Cầm mà giải quyết ba mặt một lời, không để cho Bạch Hiểu Nguyệt chiếm thế thượng phong. Cô khẳng định Bạch Hiểu Nguyệt bây giờ rất đắc ý, đang chê cười cô ăn trộm gà không thành mà còn mất luôn nắm gạo, đang chờ Đặng Cầm giáo huấn cô.


Kỳ thật Bạch Hiểu Nguyệt không nghĩ tới điều đó, cô chỉ cảm thấy Đặng Cầm và Chu Nhã Tĩnh nói chuyện có chút mùi thuốc súng, cô hoàn toàn không có thái độ khinh khi gì, cô chỉ muốn xem Chu Nhã Tĩnh lại muốn giở trò gì nữa.


Chuyện này chính là Bạch Hiểu Nguyệt gây ra, người đứng ra xử lý đáng lí ra là cô và Vân Thiên Lâm nhưng lại phải kinh động đến Vân gia, làm Đặng Cầm phải đích thân mang cô đến bệnh viện lấy lại công bằng. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy áy náy, vì cô mà làm ảnh hưởng đến Vân gia.


“Bác gái, con có chút lời muốn nói với bác, không biết con có thể cùng bác nói chuyện riêng được không?” Chu Nhã Tĩnh nói xong, ánh mắt dừng trên người Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt lập tức hiểu được ý của cô ta. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đến mẹ chồng, cô không nhất thiết phải nghe lời Chu Nhã Tĩnh, hiện tại cô chỉ để ý đến thái độ của mẹ chồng cô. Nếu Đặng Cầm muốn cô ra ngoài thì cô ra ngoài ngay lập tức.


“Không cần, Hiểu Nguyệt không phải là người ngoài, cô muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng.”


Chu Nhã Tĩnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng vui vẻ, nếu đã như vậy thì không thể trách được cô. Một chút sau cô cũng không thể bảo đảm, ai mới là kẻ khống chế cục diện của toàn phòng bệnh.


“Nếu như bác gái đã noi như vậy thì con đành phải nói thẳng. Con đoán, hôm nay bác gái lại đây chính là vì tin tức gần đây xuất hiện trên báo chí, nói vậy có phải bác gái ít nhiều đã biết sự tình.”


Đặng Cầm gật gật đầu, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp, Chu Nhã Tĩnh nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng tính kế, liền bắt đầu nó tiếp.


“Đương nhiên là con biết Vân Thiên Lâm đã kết hôn, trong lúc nhất thời con không thể tiếp thu được sự thật này cho nên mới uống rượu say rồi xảy ra tai nạn xe cộ. Con vỗn dĩ cứ như vậy mà rời đi an tĩnh, coi như xem chính mình chưa bao giờ trở về nước. Ai biết được ông trời lại tạo cơ hội cho con đụng trúng phải xe của Cố Thần.


“Cho nên như thế nào?”


“Con thể là con chưa bao giờ có ý muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của Vân Thiên Lâm, anh ấy đã kết hôn, sao con còn có thể hy vọng điều gì nữa, có cho con tiền con cũng không dám làm mấy chuyện thất đức ấy. Lúc trước là con bất đắc dĩ phải rời đi, đó là lỗi của con thì không thể trách ai được, nhưng mà sau khi con trở về nước liền bị ngay phải tai nạn nên mới dính liếu tới Vân Thiên Lâm, con cho rằng khi chân tốt hơn con sẽ lại rời đi để anh ấy được sống hạnh phúc với vợ của mình, ai biết được chính là ngày đó chính mình xảy ra chuyện trên sân thượng…Có lẽ là ông trời đang trừng phạt con làm cho con không thể múa ba lê trở lại được, điều này đối với con mà nói sống không còn ý nghĩa gì nữa cả. Lòng con như đã tro tàn, động lực sống không còn, con chỉ có một nuối tiếc là đó Vân Thiên Lâm. Con thật sự không nghĩ tới chuyện này bị đăng lên trên báo chí, tạo nên một cục diện rối rắm, ảnh hưởng đến mọi người, con thật sự xin lỗi.”


Chu Nhã Tĩnh nói tới nói lui thì ý đại khái của cô ta là do ý trời vận mệnh của cuộc sống, nếu như ông trời không sắp đặt cho Chu Nhã Tĩnh va phải Cố Thần thì sẽ không ai biết được Chu Nhã Tĩnh đã trở về nước, có thể nói chuyện ngày hôm nay đi đến cớ sự này cũng là do ông trời còn cố ý muốn tác hợp với Chu Nhã Tĩnh và Vân Thiên Lâm, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là một ngoài ý muốn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.