Ông ta từ trước tới giờ đều chưa thấy Vân Thiên Lâm bao giờ, chỉ là thấy sơ qua trợ lý của Vân Thiên Lâm, chẳng lẽ… “Vợ à, đây là…”
“Hắn nói mình là Vân Thiên Lâm cái gì đó, chồng à, anh mau chóng cho bọn họ biết thế lực của anh như thế nào đi.”
Ở thành phố Y này có ba thiếu gia quyền quý: Vân thiếu, Cố thiếu, Lăng thiếu. Người nào ở thành phố Y nghe đến tên của bọn họ, mặc kệ là ai đi chăng nữa cũng khải kiêng dè mấy phần.
Lúc này đây ông lại nghe được bà vợ già của mình gọi hắn ta là Vân Thiên Lâm, muốn ông cho Vân thiếu một bài học, ông thực sự là rất muốn lấy não người đàn bà này ra xem bên trong có gì, hận một điều sao ông không tát bà một cái.
Ở trong nhà quấy phá thì thôi đi, ra bên ngoài còn gây chuyện rước đến phiền toái cho ông, bắt ông phải thu dọn tàn cuộc.
Mới vừa rồi ông ta còn rất kiêu ngạo, sau đó một tay đẩy bà vợ của mình sang một bên, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười; nịnh nọt so với khóc còn khó coi hơn, không nói lời nào liền quỳ rạp xuống sàn nhà một tiếng bịch.
Vân thiếu với Cố thiếu thường xuyên như hình với bóng, ông vừa nhìn liền đã đoán được, người bên cạnh hẳn là Cố thiếu gia, còn người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Vân thiếu trên tạp chí đã xem qua, đó là vợ của Vân Thiên Lâm, Bạch Hiểu Nguyệt.
Lúc này Vân Thiên Lâm đang che chở một người đàn bà xinh đẹp, người này nhìn qua thông mình, liền đoán được trên đời này Vân Thiên Lâm chỉ để ý duy nhất một người phụ nữ chính là Vân phu nhân, bây giờ thì có thêm vợ của mình.
Bà vợ già của mình đúng là có mắt như mù, sao lại chọc đến những người có địa vị như thế này, lại còn muốn ông xuất đầu lộ diện, có phải muốn ông tán gia bại sản có đúng không?
Người đàn ông già quỳ xuống liền hô lớn: “Vân thiếu, là tôi có mắt như mù không thấy thái sơn, quản vợ không kỹ, để xảy ra loại sự tình này, đều là lỗi của tôi. Tôi hy vọng Vân thiếu đại nhân đại lượng tha thứ, tha cho chúng tôi một lần, tôi thể tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần thứ hai trước mặt Vân thiếu.”
Người đàn ông già vừa nói, một bên không ngừng tát một bên má mình. Bà phu nhân béo không biết sao lại thế này, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại.
“Chồng à, anh làm sao vậy, sao hôm nay anh lại hành xử thế này?”
“Bà đúng là ngu xuẩn, mau quỳ nhanh xuống cho tôi. Bà có biết vị này có bao nhiêu là địa vị lớn không.
Còn đây là quý phu nhân cao quý, chỉ cần tùy tiện động một ngón tay, đều có thể làm cho tôi với bà sống dở chết dở.”
Ngày thường bà ta đều được chồng chiều chuộng, đột nhiên lại nghe chính người chồng của mình mắng chửi, cả người đều ngây ngốc.
“Vân thiếu, Cố thiếu, là tại tôi không tốt, không phải là tôi cố ý ra vẻ hống hách với hai người.”
Bà phu nhân béo nhìn đám người bọn họ, nói vài lời, nửa ngày mới biết mình sia rồi, cả người đều mềm nhũn, té ngã trên mặt đất, thế mà bà ta lại bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, làm cho mọi người rối loạn một hồi.
Vân Thiên Lâm không thích tình huống xảy ra này, cũng không nghĩ tới ở chỗ này lãng phí thời gian.
Nếu như là khi dễ người Vân gia, vậy thì phải trả giá cho xứng đáng, để làm gương cho người sau này biết động tới người của Vân gia là nguy hiểm thế nào. Trước giờ anh chưa bao giờ nhân từ với một kẻ thù nào.
“A Nham, cậu ở lại, xử lý cho sạch sẽ.”
Bạch Hiểu Nguyệt không biết, theo lời của Vân Thiên Lâm xử lý là xử lý thế nào cho sạch sẽ, bất quá theo cô suy đoán thì những người này sẽ không được dễ dàng tha thứ. Cách làm việc của Vân Thiên Lâm, cô không thể can thiệp quá nhiều, cô rất rõ ràng có nhiều việc cô không thể nhúng tay vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]