Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, lấy hết cam đảm, chụt một cái ở một bên trên mặt Vân Thiên Lâm, sau đó cô nhanh chóng quay mặt đi, trong lòng lại cười trộm.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Thiên Lâm lại cảm thấy buồn cười, rõ ràng là ở bên nhau lâu như vậy, cô vẫn là bộ dáng này. Bất quá, mặc kệ cô là bọ dạng gì, Vân Thiên Lâm anh đều thích.
“Đây là điều kiện trao đổi, anh như thế nào lại cảm giác được em đang chiếm tiện nghi của anh. Lúc trước, phu nhân của anh nhìn trúng anh là bởi vì nhan sắc này. Công bằng mà nói thì anh muốn đòi lại sự tiện nghi của anh.”
Như bị nói trúng tim đen, Bạch Hiểu Nguyệt vội vã quay mặt trở lại định phản bác lời anh nói, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Vân Thiên Lâm chặn lại đôi môi.
Vốn chỉ là hôn môi, nhưng thế nào bất tri bất giác lại mất đi khống chế.
Mẹ Ngô mắt thấy xe đã vào biệt thự, hai người thật lâu cũng chưa ra. Mẹ Ngô cảm thấy kỳ quái, không phải là mệt mỏi quá rồi ngủ quên trên xe rồi chứ.
Mẹ Ngô do dự không biết có nên đi qua kêu một tiếng hay không, đã qua hơn một giờ rồi. Vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem, liền thấy Bạch Hiểu Nguyệt bị Vân Thiên Lâm ôm lên, cả người đều bị một tây trang bọc lại, đầu cũng chẳng nhìn thấy đâu.
Mẹ Ngô cảm thấy kỳ quái, thiếu phu nhân là làm sao đây?
Vẻ mặt vô cảm của Vân Thiên Lâm đi đến, làm như cái gì cũng không biết, như cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ là áo sơ mi trên người nhiều nếp nhăn một chút.
“Vân thiếu, thiếu phu nhân là làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có việc gì, là mệt, con ôm cô ấy lên nghỉ ngơi một chút.” Mẹ Ngô như đã hiểu ý gật gật đầu, thể lực của thiếu phu nhân luôn không tốt, bà có nên lên một thực đơn bồi bổ cơ thể cho thiếu phu nhân thật tốt không?
Cả người Bạch Hiểu Nguyệt bị giấu vào trong tây trang của Vân Thiên Lâm, nghe thấy anh nói cô một tiếng “mệt”, cô tức giận cắn anh một cái ở ngực.
Đều tại anh hết nên cô mới bị mất mặt như vậy, cái gì mệt, nếu không phải là tại anh thì chính cô sẽ không phải tiến vào nhà bằng cách xấu hổ này.
Anh đúng là đồ cáo già lừa gạt, không phải nói là mẹ Ngô đã ngủ rồi sao, sẽ không có người thấy. Vì sao mà vừa mới tiến vào đã đụng phải mẹ Ngô rồi, từ nay về sau cô sẽ không tin tưởng anh nữa.
Vân Thiên Lâm trực tiếp ôm người vào trong phòng tắm, Bạch Hiểu Nguyệt bị anh buông xuống, ngồi bên cạnh bồn tắm, cô gắt gao ôm lấy áo sơ mi Vân Thiên Lâm, thở mạnh, trừng mắt nhìn Vân Thiên Lâm.
“Vân phu nhân biểu tình là vì anh vừa rồi biểu hiện chưa đủ, đúng không?”Vân Thiên Lâm cúi thân người xuống, đem cả người Bạch Hiểu Nguyệt vòng lại trong lồng ngực mình, nhìn bộ dáng thở hổn hển của cô, tâm tình anh trở nên rất tốt.
“Hừ! Anh so với thổ phỉ chẳng khác nhau là mấy, một cái váy đắt tiền đã bị anh làm hỏng, anh còn không biết xấu hổ con cười.”
“Chiếm tiện nghi của anh, đương nhiên anh phải đòi lại công bằng cho mình rồi.” Vân Thiên Lâm âm hiểm cười cười, lại một lần nữa ngậm lấy đôi môi Bạch Hiểu Nguyệt, lúc nãy anh quên nói với cô là anh chỉ mới vận động làm nóng thân thể mà thôi.
Trong phòng tắm lại vang lên một trận âm thanh xấu hổ, theo dòng nước hết đợt này đến đợt khác.
Tự xưng là nữ vương đại nhân Bạch Hiểu Nguyệt, cô cũng chưa dùng gia pháp của mình mà xử phạt Vân Thiên Lâm, thì sau khi chấm dứt hết thảy, Bạch Hiểu Nguyệt đã sớm ngủ tự khi nào.
Trong ý thức mơ mơ hồ hồ, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên có một loại giác ngộ, cho dù cô có là nữ vương đại nhân thì cuối cùng là cô cũng không đấu lại với Vân Thiên Lâm gian xảo này.
Chẳng lẽ cả đời này cô phải bắt buộc ở trong tay anh, cô không cơ hội làm chủ được anh hay sao?
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy, chính mình là nên tự vạch ra cho mình một kế hoạch, một ngày nào đó cô phải là người ra lệnh cho anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]