“Cô nói huyên thuyên cái gì đó, tôi biết cô luôn hy vọng nhìn thấy tôi sống không được quá hạnh phúc. Có phải cô thấy tôi với Trình Lãng quá tâm đầu ý hợp nên mới nguyền rủa đến đứa con của hai chúng tôi.
Bạch Hiểu Nguyệt, sao cô lại có thể ác độc đến vậy.”
“Sao, thật là ác độc. Tôi còn mong cháu tôi ra đời mạnh khỏe nữa kìa. Sự thật như thế nào thì chỉ có Bạch Vân Khê cô biết mà thôi. Tôi cái gì cũng không biết, chỉ nói vài câu đã làm cho cô nhảy cẫng cả lên.
Có điều chắc bác sĩ rất rõ về tình trạng của đứa nhỏ này trong bụng cô.”
“Cô nói cái gì?” Bạch Vân Khê không thể tin được vào tai mình, Bạch Hiểu Nguyệt nói cái gì bác sĩ, chẳng lẽ cô ta thật đã biết chút ít. Là bác sĩ Hà nói, không có khả năng, chuyện này bác sĩ không thể ăn nói lung tung được.”
“Tôi có nói cái gì sao? Chắc là cô nghe nhầm rồi đấy, tôi không nói gì hết.” Bạch Hiểu Nguyệt đang muốn nhắc nhở Bạch Vân Khê, đừng đắc ý quá sớm, nên tự giải quyết vấn đề của mình cho tốt trước đi, sau đó mới đi trêu chọc người khác.”
Liền ở ngay lúc này, ở phía sau truyền đến giọng nói của Trình Lãng, đừng nói là Bạch Vân Khê, ngay cả Bạch Hiểu Nguyệt cũng hoảng sợ. Bạch Hiểu Nguyệt căn bản không muốn vạch trần Bạch Vân Khê, cô chỉ muốn Bạch Vân Khê không đắc ý, kiêu ngạo nữa mà thôi. Ai biết được lại đụng phải Trình Lãng ở đây.
“Hai người vừa mới nói cái gì, bác sĩ gì chứ? Lúc trước em đi khám bác sĩ nói thế nào? Con của chúng ta có chuyện gì?” Ánh mắt của Trình Lãng dừng lại trên bụng Bạch Vân Khê, hơn ba tháng rồi mà bụng của cô chẳng có dấu hiệu nào cả, Trình Lãng mơ hồ đoán được cái gì đó.
“Bạch Hiểu Nguyệt, có phải em biết được cái gì đó không?” Đột nhiên Trình Lãng bắt lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt, bức Bạch Hiểu Nguyệt nói ra những gì hai người vừa mới nói. Bạch Hiểu Nguyệt nhất thời bị đau, không biết phải nên giải thích thế nào.
“Trạch, là anh nghe lầm rồi, không phải đâu. Mới vừa rồi em với Bạch Hiểu Nguyệt nói đùa thôi, là Bạch Hiểu Nguyệt đang dự định có con, nên mới hỏi em vài vấn đề, thật sự là anh nghĩ sai rồi.”
“Phải không?” Câu hỏi này rõ ràng Trình Lãng không phải hỏi Bạch Vân Khê mà chính là hỏi Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết làm thế nào mới phải, cô có nên giúp Bạch Vân Khê nói dối một chút hay là cô sẵn tiện đây vạch trần cô ta. Nhưng mà nói dối giúp cô ta chẳng khác nào cô là kẻ đồng lõa.
Bạch Hiểu Nguyệt do dự nửa ngày, không biết bây giờ nên làm gì. Cô thừa dịp Trình Lãng không chú ý, hất tay Trình Lãng ra.
“Trình tổng, chuyện này chỉ có hai vợ chồng mới biết, là người ngoài như tôi sao có thể biết được. Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn mình làm người xấu, cũng sẽ không nghĩ giúp Bạch Vân Khê nói dối giúp, cho nên cô lựa chọn bỏ chạy, vẫn là nên để họ tự giải quyết lẫn nhau đi.
Trình Lãng không phải là người ngu ngốc, nếu như một khi anh đã nghi ngờ, thì cho dù Bạch Vân Khê cố ý che giấu thì anh cũng lật ba thước đất lên tìm cho ra. Chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần thôi.
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn bóng dáng Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, trong lòng hận không thể giết Bạch Hiểu Nguyệt. Đều là tại cô ta làm hỏng chuyện tốt của cô. Bạch Vân Khê lấy lại tinh thần, không dám nhìn vào Trình Lãng.
Bạch Vân Khê thừa biết người đàn ông này, anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào lừa gạt mình.
Ngay sau đó, Trình Lãng nắm lấy một tay Bạch Vân Khê giữ chặt, một tay khác móc điện thoại ra gọi cho trợ lý.
“Giúp ta dời các lịch trình sang ngày mai, bây giờ điều tra bệnh viện lúc trước Vân Khê đi khám, sau đó sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ tại bệnh viện ngay bây giờ. Hai mươi phút nữa tôi có mặt tại bệnh viện.”
Trình Lãng không cho Bạch Vân Khê một cơ hội nào giải thích, anh giờ phút này trong lòng đã đoán được ít nhiều, hiện tại điều anh muốn làm chính là bắng chứng, anh muốn biết chân tướng sự việc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]