Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Lâm nói xong, anh định rời đi không muốn nhìn Chu Nhã Tĩnh ngồi trên giường khóc thút thít.


Người duy nhất trên đời này có thể làm anh đau lòng vì nước mắt chỉ có thể là Bạch Hiểu Nguyệt.


“Vân Thiên Lâm, cô ta đối với anh mà nói rốt cục là cái gì, cô ta thật sự quan trọng đối với anh vậy sao?


Quan trọng đến mức anh vô cùng tàn nhẫn nói với em những lời nhẫn tâm đó.”


“Cô ấy chính là sinh mệnh của anh!”


Nhìn Vân Thiên Lâm vô tình rời đi, bóng dáng dứt khoát không quay đầu lại, Chu Nhã Tĩnh phát điên lên, ở phòng bệnh cuồng loạn khóc rống lên. Cô không tin chính mình lại nghe được những lời nói đó từ anh, một chữ cô cũng không tin. Vân Thiên Lâm tại sao lại đối với cô vô cùng tàn nhẫn như vậy.


Cái gì mà là sinh mệnh của anh. Anh là một Vân thiếu, sao có thể vì một cô gái mà so sánh với sinh mệnh của mình được.


Nếu Bạch Hiểu Nguyệt là sinh mệnh của anh, thời điểm hai người ở bên nhau vậy thì cô ở trong lòng của anh một chút cũng không có gì quan trọng hay sao?


Nhất định là tại Bạch Hiểu Nguyệt, đều là vì cô ta mới làm cho cô thành ra nông nỗi này, người không ra người, ma không ra ma.


Bàn tay Chu Nhã Tĩnh gắt gao ôm lấy chăn trên giường, cô hiện tại rất hận Bạch Hiểu Nguyệt, hận không thể băm vằm ngàn mảnh Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta là một cái gai trong mắt cô. Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta cướp hết tất cả những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về cô, cuộc sống của cô cứ thế mà bị hủy hoại trong tay cô ta.


Chu Nhã Tĩnh cô không cam tâm, cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Bạch Hiểu Nguyệt, cô chờ đó đi, một ngày nào đó, tôi sẽ bắt cô phải trả giá những gì mà ngày hôm nay cô bắt tôi phải chịu đựng, gấp trăm ngàn lần.


Cố Thần với Vân Thiên Lâm cùng nhau rời đi, nghe thấy âm thanh phía sau lưng, Cố Thần có chút lo lắng, không biết Thiên Lâm nói cái gì với Chu Nhã Tĩnh mà làm cho Chu Nhã Tĩnh kích động đến vậy.


Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.


“Minh đã xử lý mọi chuyện tốt rồi, những lời nên nói thì đã nói hết rồi.” Từ phòng bệnh đi ra, biểu tình của Vân Thiên Lâm vẫn là vô cảm, mới vừa lấy di động ra đã gọi cho Bạch Hiểu Nguyệt, trên mặt không nhịn được biểu lộ ra vẻ mặt ôn nhu.


Dưới ánh mặt trời, Vân Thiên Lâm cầm di động trong tay, vẻ mặt hạnh phúc làm cho Cố Thần có chút kinh ngạc, anh hiện tại mới thấy rõ Bạch Hiểu Nguyệt thật sự đã làm thay đổi Vân Thiên Lâm rất nhiều, chắc có lẽ ngay cả chính bản thân mình Vân Thiên Lâm cũng không biết. Anh thật hy vọng, Vân Thiên Lâm có thể hạnh phúc như vậy về sau, so với cái quá khứ nhạt nhẽo trước đó một Vân Thiên Lâm bây giờ tốt hơn rất nhiều một Vân Thiên Lâm luôn cao ngạo, lạnh lùng trước kia.


Chỉ là cái biểu tình này nếu để cho nhân viên trong công ty bắt gặp được một Vân tổng lộ ra biểu hiện sến súa không biết có bị náo loạn công ty hay không?


Bạch Hiểu Nguyệt đang cùng với Giai Giai ăn kem, đột nhiên nhận được điện thoại của Vân Thiên Lâm, cô ngoài ý muốn hoài nghi. Không phải là anh nói có chuyện cần phải xử lý sao, bảo cô là gọi điện cho anh, bây giờ thì anh lại chủ động gọi cho cô. Cũng chưa đến giữa trưa kia mà.


“Có mệt không?”


Không biết vì sao, tuy rằng chỉ đơn giản là ba chữ nhưng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn cảm giác được trong giọng nói của anh là một tâm tình rất tốt. Chẳng lẽ hôm nay anh có chuyện vui gì sao, sao tâm tình lại tốt như vậy.


“Không. Em với Giai Giai đang ở quán ăn nhanh, anh xong chuyện sớm như vậy sao? Bọn em còn chưa có đi dạo xong. Hình như tâm tình anh hôm nay đặc biệt tốt, có phải gặp chuyện tốt gì không?


Vân Thiên Lâm trầm mặc một chút, khởi động xe: “Xem như là vậy, anh với A Thần tới chỗ bọn em đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.