Chu Nhã Tĩnh vẫn luôn luôn ghét mùi vị của bệnh viện, nhìn đồng phục bệnh nhân trên người mình, trong lòng không tránh khỏi một trận ghét bỏ, từ khi nào mà cố lại trở thành cái bộ dạng chán ngắt này, thời gian gần đây đúng là cô chịu ủy khuất không ít, với lại chân cô còn không thể đi lại được nữa.
Cái bộ dạng hiện tại này không làm cho Vân Thiên Lâm cự tuyệt cô mới lạ, nếu là cô, cô cũng sẽ ghét bỏ bộ dạng hiện tại của mình.
Một lúc sau Chu Nhã Tĩnh suy nghĩ cẩn thận, chính mình đẩy xe lăn đi, một lần nữa cô sửa soạn lại bản thân mình, chải lại mái tóc thật cẩn thận rời khỏi phòng bệnh.
Vốn sẽ định đi ra ngoài phơi nắng một chút, điều đó sẽ làm cho tâm tình của mình tốt hơn, nhân tâm tình tốt thì làm cái gì cũng sẽ thuận lợi. Ai biết được, chính mình đi ngang phòng của hộ lý nghe được một giọng nói chuyện bên trong phòng, cô dừng lại xe lăn.
Giọng nói này…còn không phải là hộ lý của cô do Vân Thiên Lâm mời đến chăm sóc đặc biệt cho cô hay sao?
“Tiểu Phương, cô không đi hầu hạ cái cô đại tiếu thư Chu đó hay sao, mà lại có thời gian đến chỗ này nói chuyện phiếm.” Một cô hộ lý khác tiếp giọng nói, mà cái ngữ điệu này chính là trêu chọc, cười nhạo Chu Nhã Tĩnh.
“Cái gì chứ! Cái gì mà đại tiểu thư, tôi xem cô ta đơn giản chỉ là một người què mà thôi, ngay cả đi cũng không được còn vọng tưởng cái chức Vân phu nhân với Vân thiếu. Nếu tôi là Vân thiếu cũng sẽ không muốn loại phụ nữ này. Mà các cô cũng không thấy được cái tính tình của cô ta đâu, đàn ông nào mà chịu được chứ. Vân thiếu không chọn cô ta chính là một sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Theo lời nói của tiểu Phương thì một trận cười của các hộ lý vang lên, mọi người đều vui sướng khi người khác gặp họa, lấy cô ra làm trò cười, không có bất cứ một ai đứng ra phản bác giúp cô.
“Cũng không phải sao, các cô không thấy được bộ dáng tỉnh lại của cô ta, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, nếu như không có ai đến thăm cô ta thì rất là bình thường, bộ dáng cũng không có khoa trương. Ban đầu là Lăng thiếu đến đây, cô ta vừa nhìn thấy Lăng thiếu là thừa sống thừa chết nổi điên, ném đồ đặc lung tung, vẫn là tôi phải đi thu dọn tàn cuộc giúp cô ta, giúp cô ta an ổn đi ngủ, lúc này nghĩ lại mới thấy thật đáng sợ. Tôi chưa bao giờ thấy qua một người phụ nữ khó ăn khó ở như vậy.”
“Cô ta đó, tưởng cho rằng là mình rất ghê gớm, cho rằng mình là thiên kim tiểu thư. Để tôi xem, hiện tại cô ta rơi vào cái kết cục này chính là có liên quan đến việc trước đây, chắc là do bản thân làm việc xấu quá nhiều nên bây giờ mới nhận báo ứng.”
“Nói đúng, nói đúng, cô ta giống như là bộ dáng cả đời này cũng không thể đứng dậy đi được. Ngày thường các cô không biết được cô ta đối với tôi như thế nào đâu, so với Từ Hy Thái Hậu chẳng khác nhau là mấy, lúc nào cũng là bộ mặt sưng sỉa với tôi. Nếu không phải là nể mặt Vân thiếu, tôi đã sớm không hầu hạ cô ta rồi. Bạn trai của tôi cũng không dám to tiếng với tôi như vậy.”
“Tiểu Phương tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay hầu hạ cô ta có khó một chút nhưng mà tiền Vân thiếu trả cho tôi coi như là bù đắp lại. Tôi nghĩ mấy cái tin tức gần đây xảy ra khẳng định là cho cô ta cố ý sắp xếp. Các cô không biết đâu, tôi đã gặp qua Vân phu nhân của Vân thiếu rồi, chính là một cô gái rất xinh đẹp đơn thuần, nói chuyện cũng tử tế ôn nhu, so với Chu Nhã Tĩnh thì cô ta không khác nào là sư tử cái, bộ dạng lúc nào cũng chực chờ ăn thịt người khác.”
Mấy cô hộ lý cười lên một tràng tiếp theo, ngoài cửa Chu Nhã Tĩnh càng nghe thì sắc mặt càng thêm khó coi, cô mới biết được cô hộ lý của cô lại nói xấu sau lưng cô, đem cô ra làm đề tài bàn tán. Bây giờ cô chỉ muốn đi vào xé nát miệng từng người ra, đều là mấy bà tám nhiều chuyện, ghen ghét cô có quan hệ với Vân Thiên Lâm.
“Cô đừng nói nữa, không khéo cô ta lại cho rằng chúng ta là ghen ghét đố kỵ cho nên mới nói ra những lời này. Cũng không biết cô ta là loại gì nữa, cô nhìn xem hiện tại cô ta có giống với người làm tiểu tam hay không. Mọi người đều biết Vân thiếu là người đã kết hôn vậy mà cô ta sống chết không buông cứ dính lấy như mèo thấy mỡ. Cô ta đáng lí ra có thể đi được rồi nhưng cứ cố tình làm cho mình què, không biết cô ta lấy đâu ra tự tin để bám lấy Vân thiếu nữa.”
“Tôi xem cô ta bây giờ còn không bằng chúng ta tranh giành cái chức Vân phu nhân nữa, đúng không?
Ha ha!” Một đám người hộ lỹ thay nhau mà cười nhạo cô, trông vô cùng vui vẻ, tiểu phương cũng như vậy cô cảm thấy nói ra thoải mái đi không ít.
Hôm nay Vân thiếu mới đến không bao lâu rồi đi liền, Cố thiếu cũng rời đi nhanh chóng, phòng bệnh liền truyền đến tiếng đập phá đồ đạc, tiếng la kêu thảm thiết, so với người điên chẳng khác nhau là bao, còn không cho bất cứ ai đi vào trông chừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]