Chương trước
Chương sau
“Dì không phải là tiên nữ? Vậy thì tại sao trông dì lại giống như thế, dì nhìn xem trong con có giống với dì không, đều xinh đẹp như nhau.” Bạch Hiểu Nguyệt bị lời nói của cô bé làm cho bật cười, trẻ con bây giờ đều tinh nghịch như vậy sao.


“Cô bạn nhỏ à, con tìm dì có chuyện gì không?”


“Dì à, ở bên kia, dì đi qua bên kia một chút thử xem, có một dì cũng là tiên nữ đấy. Dì ấy nói nếu như con tìm được tiên nữ thì nói cho dì biết là dì bên kia đang chờ dì, hình như là có chuyện quan trọng muốn nói.”


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn theo phương hướng mà cô bé chỉ, qua bên tay phải là một con hẻm nhỏ cuối cùng hành lang, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng mà chưa kịp suy nghĩ thì cô bé đã lôi kéo Bạch Hiểu Nguyệt đi đến hướng đó.


Bạch Hiểu Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, nơi đây có rất nhiều phóng viên hẳn là an toàn, chắc là sẽ không xảy chuyện gì. Bạch Hiểu Nguyệt tưởng là có ai đó muốn tìm mình, cô theo bản năng quay đầu lại có chút do dự nhìn phòng của mình nhưng sau đó đã đi theo cô bé lúc nào.


Cho đến khi Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy một bóng người ngồi trên xe lăn, thì cô bé đã chạy đi mất dạng, cứ như vậy mà bỏ cô đi.


Bạch Hiểu Nguyệt rất kỳ quái, cái bóng lưng này trông rất quen thuộc. Đó chẳng phải là Chu Nhã Tĩnh hay sao, nhưng mà bây giờ đáng lí ra cô ta đang ở bệnh viện thì sao có thể có mặt tại nơi này, đây chính là phòng nghỉ dành cho nội bộ.


Bạch Hiểu Nguyệt vốn định xoay người lại rời đi, cô với Chu Nhã Tĩnh vốn không có tiếng nói chung nên không có gì để nói cả. Lần trước cùng với cô ta gặp mặt bí mật, cô đă bị mất bẫy và gây không biết bao phiền toái cho Vân Thiên Lâm, cho đến bây giờ còn chưa có giải quyết xong.


Bạch Hiểu Nguyệt không hy vọng, phiền phức lần trước chưa giải quyết xong thì bây giờ lại thêm một cái phiền phức khác.


Chu Nhã Tĩnh tựa hồ biết được Bạch Hiểu Nguyệt chuẩn bị rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt chưa xoay người lại thì Chu Nhã Tĩnh đã quay đầu nhìn Bạch Hiểu Nguyệt.


Tốt lắm! Bị phát hiện rồi, nếu như bây giờ cô mà bỏ đi chẳng khác nào là sợ hãi bỏ chạy. Cô cũng không phải là sợ cô ta lắm, chỉ là cô không chơi lại với mưu kế của Chu Nhã Tĩnh, sợ chính mình phải thiệt thòi, nhưng mà ở đây có rất nhiều người, Chu Nhã Tĩnh sẽ không dám làm loạn.


Từ xa Chu Nhã Tĩnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt được trang điểm tỉ mỉ, nội tâm Chu Nhã Tĩnh không ngừng dậy sóng, ghen ghét đến phát cuồng. Nhưng bề ngoài Chu Nhã Tĩnh dặn chính mình nhất định phải bình tĩnh, không thể để xảy ra sai sót gì được.


Rõ ràng là rất ghét cùng với oán hận vây lấy Bạch Hiểu Nguyệt, vậy mà Chu Nhã Tĩnh lại làm bộ dáng vô cùng ung dung, ưu nhã ngồi trên xe lăn nhìn Bạch Hiểu Nguyệt cười cười.


Bạch Hiểu Nguyệt chậm rãi đi từng bước, ở khoảng cách một mét liền dừng bước lại, khoảng cách này khá là an toàn, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì không may.


“Cô không cảm thấy lạ là tại sao tôi lại xuất hiện chỗ này?”


Kỳ quái chứ, đương nhiên là Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa cô cảm nhận được là Chu Nhã Tĩnh đang có một âm mưu hãm hại cô. Trên thế giới này, miễn là nơi nào có tình yêu thì nơi đó có tranh giành. Sự ác ý và thù hận của Chu Nhã Tĩnh cô cảm nhận được qua ánh mắt ấy.


Trước kia là Bạch Vân Khê, hiện tại là Chu Nhã Tĩnh. Tình yêu của cô bắt buộc phải tranh giành thì mới có được sao?


“Cho nên? Sợ tôi không gặp cô cho nên mới lợi dụng một cô bé để kêu tới đến đây sao?” Chu Nhã Tĩnh vào được đây bằng cách nào thì cô không biết, nhưng mà có một điều cô rất muốn biết Chu Nhã Tĩnh muốn làm gì tiếp theo.


Bạch Hiểu Nguyệt đang đợi, đợi Chu Nhã Tĩnh muốn xuất chiêu gì tiếp theo, cô ta đến bây giờ vẫn chưa chịu buông tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.