Chương trước
Chương sau
“Thế nào tôi lại không nhớ rõ địa điểm của phóng viên lại được thay đổi.” Lối đi nhỏ được truyền đến một ngữ điệu lạnh băng làm cho tất cả mọi người phải quay đầu lại nhìn, Chu Nhã Tĩnh trong lòng thầm kêu không ổn rồi; sớm không đến, muộn không đến lại đến đúng thời điểm này.


Phóng viên vừa nhìn thấy Vân Thiên Lâm mang theo trợ lý A Nham đi tới, bọn họ nhanh chóng lấy máy ảnh ra chụp liên tục, phải biết rằng đây chính là cơ hội rất khó có được, bình thường muốn chụp Vân Thiên Lâm không phải là ai muốn cũng chụp được.


Đối mặt với sự chất vấn của Vân Thiên Lâm, không ai dám ra tiếng, người phóng viên đeo mắt kính khi nãy nói năng rất hùng hồn bây giờ nhanh như chớp biến mất trong khỏi đám đông. Tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chú ý đến người phóng viên đó nhưng trong nháy mắt lại không thấy hắn ta đâu nữa.


Vân Thiên Lâm hoàn toàn không để ý đến Chu Nhã Tĩnh đang ngồi dưới mặt đất, anh đi thẳng tới Bạch Hiểu Nguyệt, người còn chưa tới anh đã dang tay ôm Bạch Hiểu Nguyệt vào lòng, hành động từ tốn nhưng với Vân Thiên Lâm mà nói rất vội vàng hơn so với thường ngày, hành động này đều được mọi người ở đây chứng kiến.


“Em không sao chứ!” Thời điểm Vân Thiên Lâm đang trên đường đến, thế mà anh lại đâm phải một người say rượu, cũng may là kỹ năng lái xe của anh tốt cho nên mới không xảy ra vấn đề lớn nào.


Vân Thiên Lâm cảm giác có chút không thích hợp, trên đường lớn như thế không có khả năng sẽ đụng phải. Người uống say nào vừa nhìn thấy xe của anh liền lập tức lao vào, anh đã né đi rồi thì người say rượu lại hướng tới hướng đó đến khi sát bánh xe.


Trong lúc quan sát người say rượu đó trên xe, Vân Thiên Lâm có chút nóng nảy, anh rút điện thoại ra gọi cho Bạch Hiểu Nguyệt thì không có ai nghe máy.


Vân Thiên Lâm nhanh chóng gọi cho A Nham chuẩn bị xe tới đón anh, anh gấp gáp chạy nhanh đến đây thì lại nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt bị một đám phóng viên đáng chết vây quanh, Chu Nhã Tĩnh còn cố tình xuất hiện ở đây, té ngã trên mặt đất. Kể từ lần ở bệnh viện, anh đã chắc chắn Chu Nhã Tĩnh không còn là một cô gái đơn thuần mà anh quen biết ba năm trước nữa, cho nên vừa nhìn thấy tình huống này anh tin Bạch Hiểu Nguyệt nhiều hơn.


Chỉ là anh không biết rốt cục là ai đã dàn xếp hết thảy tất cả mọi chuyện. Một mình Chu Nhã Tĩnh là không thể làm nào làm được hết.


“Em không sao, không có bị gì hết. Chỉ là…” Bạch Hiểu Nguyệt không dám nói, lúc nãy cô có mắng lại đám phóng viên, bây giờ anh tới rồi khẳng định là ngày mau cô lại được lên trang nhất của tờ báo.


Thiếu phu nhân của hào môn dám trước mặt phóng viên cãi nhau tay đôi, Bạch Hiểu Nguyệt đã thấy được cái tiêu đề của bản thân mình vào ngày mai rồi. Cô sẽ trở thành một ác phụ trong mắt mọi người, phỏng chừng là đi đến đâu ai cũng sẽ sợ cô mất thôi. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ nhiều hơn nữa.


“Không có việc gì hết, chỉ cần em bình an là được. Tàn cuộc anh sẽ giúp em dọn dẹp.”


Tất cả mọi người đều chứng kiến rõ tình cảm của Vân thiếu đối với vợ mình có bao nhiêu cưng chiều, chân tình như nước chảy mùa thu, ánh mắt nhu tình. Ai có thể dám nói Vân Thiên Lâm là còn có tình cảm với bạn gái cũ.


Một câu tàn cuộc sẽ giúp em dọn dẹp đủ để làm cho mọi người nhận ra tình cảm giữa bọn họ. Không ai là không hâm mộ Bạch Hiểu Nguyệt đã gặp đúng người đàn ông của đời mình, đời người con gái không cầu mong gì hơn là gặp đúng chân mệnh thiên tử.


Các phóng viên nhanh chóng bắt được khoảnh khắc hiếm có này, giơ máy chụp lia lịa. Một người đàn ông tuấn tú hoàn mỹ với một cô gái xinh đẹp nép mình vào bờ ngực vững chãi, muốn thâm tình có bấy nhiêu thâm tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.