“Bà nói cái gì?” Bạch Hiểu Nguyệt xoay người lại nhìn Ôn Nhã Chi, trong nháy mắt ánh mắt thay đổi lạnh băng.
Nhắc đến mẹ của Bạch Hiểu Nguyệt chính là một điều cấm, Bạch Vân Khê từ nhỏ đã biết đến điều này.
Khi còn nhỏ, Bạch Hiểu Nguyệt là một cô bé rất an tĩnh, ít nói. Vậy mà bởi vì bạn học mắng mẹ của Bạch Hiểu Nguyệt, mà từ một cô bé ít nói trầm lặng trở nên đanh đá, lao tới đánh bạn học tới tấp, làm cho các bạn trong lớp phải một phen hoảng sợ.
Bạch Vân Khê đứng ở một bên nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, dáng vẻ kia so với hồi nhỏ rất giống nhau. Sau đó nhà trường đã mời phụ huynh lên, Tần Lệ biết được không cho Bạch Hiểu Nguyệt ăn cơm, Bạch Hiểu Nguyệt mấy ngày bị bỏ đói, đi học liền bị té xỉu nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận là mình sai.
Lúc ấy Bạch Hiểu Nguyệt liền biết, mẹ ở trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt rốt cục có bao nhiêu quan trọng.
Nhưng Ôn Nhã Chi nào đâu biết, bà chỉ nhớ rõ Trình Lãng có nói qua Bạch Hiểu Nguyệt ở tuổi mười ba, vì một tai nạn xe cộ mà mẹ muốn bảo vệ con gái của mình nên đã qua đời, bố cũng trở thành người thực vật.
Cho nên Ôn Nhã Chi luôn cho rằng Bạch Hiểu Nguyệt chính là sao chổi, nếu ai ở bên cạnh cô ta khẳng định sẽ bị lấy cái xui xẻo qua, bà không thể để một người xui xẻo bước vào cửa Trình gia.
“Như thế nào, bị tôi nói trúng rồi có đúng không. Hại chết mẹ của mình, mất mẹ từ sớm cho nên không có giáo dục rồi, xét đến cùng thì mẹ mất cũng là do lỗi của cô. Người mẹ đoản mệnh đó đúng là đáng thương mà.”
“Ôn Nhã Chi, bà dám nói một lần nữa thử xem.” Bạch Hiểu Nguyệt trong lúc tức giận bóp lấy bánh ốc quê trong tay vỡ vụn. Bạch Hiểu Nguyệt ẩn nhẫn sự tức giận của mình, nếu không phải hiện tại đang ở trong tiệm, cô đã tiến lên cho Ôn Nhã Chi biết thế nào là cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“Cô…Cô là đang hù dọa ai đấy, Ôn Nhã Chi ta không phải là người tầm thường, nếu cô dám đánh ta thì ta sẽ nói lại cho Trình Lãng xử cô, hừ.”
Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt một bộ dáng hung ác, trong lòng Ôn Nhã Chi bắt đầu bồn chồn, sợ Bạch Hiểu Nguyệt tức giận quá làm ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại bọn họ có ba người, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có một người, một chút nữa Trình Lãng đến cũng sẽ đứng về phía bà, nó sẽ không nói giúp cho nha đầu này.
“Bà…” Bạch Hiểu Nguyệt nhịn không được muốn tiến lên nói lý lẽ, mẹ của cô là người rất thương cô, mà cô cũng rất thương mẹ, cô không phải là một sao chổi như lời bà ta vừa nói, đó chỉ là một tai nạn, mà mẹ cô chỉ vì muốn bảo vệ cô mà thôi.
“Ngoan!”
Đúng lúc này, từ phía sau một giọng nói ôn nhu vang lên, tay ôm ấy eo Bạch Hiểu Nguyệt sát chặt vào người anh, bàn tay to ấm áp bao chặt lấy cô. Vân Thiên Lâm cẩn thận lấy ra chiếc khăn tay lau sạch sẽ tay cô, giúp cô cẩn thận lấy vỏ bánh ra. Từ đầu đến cuối đều là nhẫn nại, ánh mắt ôn nhu như nước, chỉ nhìn một mình Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới nhớ tới, cô chính là Vân phu nhân, cô không thể giống như trước đây, hùng hùng hổ hổ. Chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết.
Ôn Nhã Chi vừa thấy Vân Thiên Lâm cũng ở chỗ nãy, hơn nữa trên người lại còn mặc quần áo màu xanh lam, trang phục của bóng chày, cùng với bộ dáng bình thường thật làm cho người ta không thốt nên lời.
Xem ra là Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt cùng nhau đi dạo phố. Ôn Nhã Chi không cam lòng, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là một nha đầu không có giáo dục, rời khỏi con trai bà chỉ có thể kiếm một người bình thường gả cho, sẽ vì cuộc sống hằng ngày mà lo cơm áo gạo tiền, sao có thể cùng một đẳng cấp với bọn họ.
Trước mắt đây chính là một cơ hội tốt để vạch trần Bạch Hiểu Nguyệt dám nói Bạch Vân Khê ngày đó chuyện không nên nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]