Đột nhiên Vân Thiên Lâm quét qua ánh mắt lạnh băng đảo qua trên người bọn họ.
Trước nay anh không thích dây dưa với phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể tùy ý ở trước mặt anh nói nhăng nói cuội làm tổn thương đến người của anh.
“Theo tôi thấy thì người không có giáo dục mới là Trình phu nhân.” Vân Thiên Lâm nói một câu, ý vị mười phần là cảnh cáo, trước giờ Vân gia không sợ một ai, nay lại càng không cho phép người của Vân gia ở bên ngoài chịu ủy khuất.
“…”Ôn Nhã Chi bị những lời này làm cho nghẹn uất, cả nửa ngày cũng không nói ra được một lời nào.
Chưa có một người nào dám đứng trước mặt bà nói sất sược như vậy, Vân Thiên Lâm đúng là ngang tàng, ngạo mạn.
“Nếu nói cái gì mà giáo dục, thì cũng không có ở nơi công cộng mà làm nháo lên giống như những người không có ý thức, mở miệng ra là lăng mạ mẹ của người khác. Tôi nghĩ Trình phu nhân so với Hiểu Nguyệt nhà tôi thì cô ấy vẫn còn tốt chán.”
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn thấy tình huống này chỉ biết đứng nhìn, sợ tới mức không dám ra tiếng, nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, nhưng đột nhiên nghe Vân thiếu nói như vậy, trong lúc nhất thời không nhịn được cười ra tiếng một cái.
Đường đường là một Vân thiếu nhưng cũng có những lúc như thế này. Vân Thiên Lâm mặc một bộ đồ bóng chày màu xanh lam, cả người nhìn qua rất giống một cậu sinh viên, so với bộ dạng ngày thường xuất hiện trên ti vi thì nhìn ngoài đời càng đẹp trai hơn, nhân viên ở cửa hàng nhất thời bị u mê cái vẻ đẹp này.
“Cậu…cậu thế mà lại gọi tôi là người không có ý thức.”
“Tôi nào dám nói thế, chỉ là nói giống như thôi. Tôi với hiểu Nguyệt dù sao cũng chỉ là bậc con cháu sao có thể dám nói với người bề trên như vậy được. Trình phu nhân cũng đã cao tuổi, tôi sợ làm chấn động đến Trình phu nhân mà gây ra thương tổn, nếu như lỡ giận quá lên huyết áp thì vợ chồng tôi thế nào cũng không đền bù đủ.”
Từ đầu đến cuối, Vân Thiên Lâm nói chuyện cực kỳ hòa nhã, không có điểm nào là muốn gây hấn, nhưng bên trong vẫn là châm biếm thấy rõ. Xem ra cách này hiệu quả rất cao.
Gần đây có một tin tức có bã lão 70 tuổi cố ý ngã vào trước chiếc xe BMW, ăn vạ bắt người ta phải bồi thường tiền. Thiếu chút nữa là làm cho chủ xe tức giận báo cảnh sát, may là bà lão đó thức thời nhanh chân rời đi.
Ý của Vân Thiên Lâm đại loại là thế, Trình phu nhân so với người ăn vạ chẳng khác là bao. Tuy nói Ôn Nhã Chi là bậc người lớn tuổi, đáng lí ra phải được tôn trọng nhưng bà ta thật sự không đáng để người bậc dưới tôn trọng. Loại so sánh này làm cho Ôn Nhã Chi tức giận đến nỗi nói không nên lời.
Vân Thiên Lâm này thật đúng phải gọi là Vân hồ ly, chỉ dùng lời nói thôi đã có thể giúp cô trả được thù, ý vị sâu xa, thâm trường. Cô phục anh sát đất.
Có người đàn bà nào có thể chấp nhận được người khác nói mình bảy tám chục tuổi, cái này làm cho Ôn Nhã Chi phát giận mà không có chỗ trút.
“Trình phu nhân nói vợ của tôi còn nhớ thường con của Trình phu nhân…Tôi có thể khẳng định với Trình phu nhân rằng thị lực vợ của tôi vẫn còn rất tốt.”
Bạch Hiểu Nguyệt ưỡn lưng thẳng ngực, có chút kiêu ngạo. Thị lực của cô rất tốt, không có cận thị cũng không có loạn thị. Trong nhà có một người đàn ông cực phảm nhường này không nhớ lại đi nhớ tên Trình Lãng ngoại tình. Cô đâu có phải là người ngốc đến thế.”
“Hay là Trình phu nhân cảm thấy Vinh Thăng đã đủ năng lực để chống lại Vân gia. Nếu là như vậy tôi rất hoan nghênh Trình tổng đến khiêu chiến. Tôi nhất định sẽ tiếp đón Trình tổng cho tốt, làm cho Trình tổng trải qua một chuyện khó quên trong đời.”
Ôn Nhã Chi bình thường chỉ biết mua sắm, tiêu tiền nào có để ý đến chuyện trong nhà, nhưng không có nghĩa là bà không biết chuyện gì, bà nghe nói thế lực của Vân gia rất lớn, mới vừa rồi còn kí được một hợp đồng quốc tế, đây hết thảy đều là do Vân Thiên Lâm tự mình chỉ đạo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]