Đứng trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt lúc ấy, cô sẽ có thể tự tin khoe một trận, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt phải hâm mộ cô.
Bạch Hiểu Nguyệt kết hôn lâu như vậy, mà không có động tĩnh nào, nói không chừng là Bạch Hiểu Nguyệt có vấn đề.
Bạch Vân Khê một bên nhìn tấm hình đứa con mình, một bên mở cửa ra liền thấy trong văn phòng trống rỗng, Trình Lãng không thấy đâu. Tính tình của Bạch Vân Khê đột nhiên thay đổi, mới vừa rồi còn là gương mặt tươi cười ngay tức khắc biến thành vẻ mặt âm trầm.
“Các người có thấy Trình tổng đâu không?” Buổi sáng do cô quá buồn ngủ, thân thể có chút mệt rã rời liền ngủ say, không biết Trình Lãng khi nào đã rời đi.
Tại sao Trình Lãng đi ra ngoài cũng không thông báo với cô một tiếng, chẳng lẽ là anh gạt cô đi ra ngoài lén lút gặp người nào sao?
“Trình tổng? Trình tổng hình như đang ở tầng 19 ở phòng hội nghị, đến bây giờ cũng chưa thấy trở về.”
“Phòng hội nghị? Hôm nay đâu có cuộc họp nào! Là Trình tổng gặp ai, có biết không?”
“Không rõ lắm, hình như là trưởng phòng Lưu, có thể là có một dự án nào đó cần thảo luận. Trình tổng không có nói, chỉ nói là đừng quấy rầy ngài ấy.”
Bạch Vân Khê nghe, cô thấy có điểm không thích hợp nhưng cũng không hỏi gì thêm, trực tiếp đi lên đến tầng 19 phòng hội nghị. Kết quả đúng là Trình Lãng ở phòng hội nghị, chỉ là không biết anh đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
Bạch Vân Khê điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, nụ cười sao cho ấm áp nhất có thể, đi lên phía trước.
“Trạch, buổi trưa chúng ta đi ăn cơm đi!” Trình Lãng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt ôn nhu trước mặt, anh có chút hoảng hốt, anh tựa hồ thấy được một cảm giác mới mẻ trước mắt.
“Được, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Trình Lãng duỗi tay ra ôm lấy Bạch Vân Khê, mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng bên trong lòng anh chỉ có mỗi mình anh biết đó là cái tư vị gì.
Nếu như người bên cạnh anh lúc này chính là Bạch Hiểu Nguyệt thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, mọi chuyện đều do anh gây ra, anh phải chịu trách nhiệm. Anh hiện tại đã có vị hôn thê, không thể một bên đi quấy rầy Bạch Hiểu Nguyệt, lại một bên lén lút sau lưng Bạch Vân Khê.
Con, anh cũng đã có rồi, anh còn phải làm thế nào để xứng danh bậc làm cha. Có một số việc, chỉ nên để ở trong lòng.
Thật lâu sau, Trình Lãng mới cảm thấy như mình buông bỏ được cái gì, cả người nhẹ nhàng hẳn. Anh nên chăm sóc tốt vợ con anh hiện tại, anh không thể làm thêm một người phụ nữ nữa rơi lệ nữa vì anh.
Bạch Vân Khê không biết Bạch Hiểu Nguyệt tiếp tục làm việc ở Vinh Thăng, cô đang rất vui vẻ vì không có Bạch Hiểu Nguyệt ở đây, cô an tâm không ít.
Mỗi ngày cô đều phải ở bên cạnh Trình Lãng, không để cho mấy cô gái khác tơ tưởng đến Trình Lãng của cô, nghĩ cũng không được nghĩ.
Thời điểm Bạch Hiểu Nguyệt đi đến công ty, A Nham vừa lúc bưng tách cà phê đi vào, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn rồi nói với A Nham để co bưng vào.
“Để cho tôi, anh có thể đi ăn trưa rồi.” A Nham mừng rỡ khi thấy Bạch Hiểu Nguyệt, xem ra hôm nay anh không cần phải tăng ca.
Bạch Hiểu Nguyệt gõ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng trầm thấp: “Mời vào!”
Bạch Hiểu Nguyệt đẩy cửa bước ra, liền nhìn thấy Vân Thiên Lâm bị màn hình máy tính che chắn, anh đang tập trung lướt bàn phiếm, căn bản không nhìn thấy ai tiến vào.
Bạch Hiểu Nguyệt cố ý không lên tiếng, bừng cà phê đến trước mặt anh, xem ra anh không để ý đến cô, cô chỉ có thể đặt cà phê lên bàn cho anh.
“Không còn gì nữa, có thể đi ra ngoài. A Nham, chút nữa đưa tôi hợp đồng mới vừa rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]