Chân trái còn chưa có đi được, căn bản là không thể tự mình đi, nếu lại bị thương tiếp sẽ càng lại phiền toái.
“Em muốn làm gì?” Vân Thiên Lâm cản Chu Nhã Tĩnh trở lại, trong giọng nói có chút không vui. Mà Vân Thiên Lâm không vui thì Chu Nhã Tĩnh lại càng vui sướng. Điều đó chứng tỏ là anh quan tâm cô một cách vô thức, mà ngay cả chính anh cũng không biết.
“Em…em muốn đi vệ sinh.” Chu Nhã Tĩnh đè thấp giọng nói xuống có chút xấu hổ, lúc này Vân Thiên Lâm mới ý thức được, bác sĩ nói bệnh nhân tỉnh lại có khả năng sẽ đi vệ sinh.
Nhưng …anh phải làm thế nào đây?
“Anh có thể dìu em đi đến nhà vệ sinh?”
“Em có thể tự đi được chứ?” Nhìn bộ dạng yếu ớt của Chu Nhã Tĩnh, Vân Thiên Lâm có chút lo lắng, cô đi vệ sinh như thế sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
“Đương nhiên là có thể, em cũng không có yếu ớt như vậy, cẩn thận một chút sẽ không sao.” Chu Nhã Tĩnh chắc chắn nói, Vân Thiên Lâm cũng không nói cái gì nữa.
Vân Thiên Lâm đỡ Chu Nhã Tĩnh vào trong nhà vệ sinh, giúp Chu Nhã Tĩnh tận tình, lúc này Vân Thiên Lâm mới đi ra ngoài. Chu Nhã Tĩnh nhìn thấy Vân Thiên Lâm vì cô mà làm điều đó, cô đắm chìm trong thế giới ảo tưởng, bọn họ có thể quay trở lại bên nhau.
Cho đến khi cửa nhà vệ sinh đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt biến mất. Chu Nhã Tĩnh canh thời gian, hẳn là Bạch Hiểu Nguyệt sẽ vừa vặn qua tới đây, cô chỉ có thể đánh cuộc một phen thôi.
Nếu như khogn may mắn bắt phải thì cô cũng chẳng tổn thất cái gì.
Vân Thiên Lâm đứng chờ ở bên ngoài, một lát sau anh nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh, anh lúc này mới mở cửa, đem người đỡ đi vào phòng bệnh.
Bạch Hiểu Nguyệt dựa theo tin nhắn của Vân Thiên Lâm đi đến, vừa lúc nhìn thây Vân Thiên Lâm giúp Chu Nhã Tĩnh dìu lên giường, đắp chăn cẩn thận, treo bình nước biển lên. Một hình ảnh an tĩnh này làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có chút xa lạ. Là cô bảo anh đến, cô có cái gì mà luyến tiếc hối hận chứ.
Vừa lúc Vân Thiên Lâm xoay người lại nhìn ra ngoài xem, Bạch Hiểu Nguyệt sao còn chưa tới thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa. Anh đi đến mở cửa thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện.
Bạch Hiểu Nguyệt trước khi ra khỏi cửa, với Bạch Hiểu Nguyệt khi đứng đây có chút không giống nhau, anh có cảm giác là như thế.
“Em mà không đến, xem anh về nhà giáo huấn em thế nào.” Vân Thiên Lâm không khỏi đe dọa, anh cất bước đi đến, lôi kéo tay cô.
Vừa rồi gương mặt còn lạnh nhạt, thế mà nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt một cái thì gương mặt đã trở nên rạng rỡ. Chu Nhã Tĩnh ở một bên lẳng lặng nhìn hết thảy biểu tình của Vân Thiên Lâm, cô giống như là người thứ ba nhìn ở ngoài thế giới của bọn họ, làm cho cô mới từ thiên đường trở xuống địa ngục.
Có Bạch Hiểu Nguyệt ở đây là Vân Thiên Lâm không còn để ý đến sự tồn tại của cô nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ cười cười, cô tự nhiên đón lấy sự thân mật của anh, ngược lại đối với Chu Nhã Tĩnh cười cười: “Cô không sao chứ?”
Lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt ở trước mặt Chu Nhã Tĩnh giống như không phải là đi thăm bệnh, mà chính là đi khoe khoang tình cảm của cô ta với Vân Thiên Lâm. Chu Nhã Tĩnh càng ghen ghét Bạch Hiểu Nguyệt hơn, cô không muốn nhìn tới Bạch Hiểu Nguyệt.
Nói là thế nhưng Chu Nhã Tĩnh vẫn cố gắng cười ưu nhã với Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Là tôi làm phiền đến Vân Thiên Lâm rồi, vốn dĩ chính mình bị bệnh sẽ nhờ chị Lý đưa đi bệnh viện, ai biết được chị Lý xin nghỉ, tôi đành phải nhờ Vân Thiên Lâm, làm chậm trễ thời gian của hai người.”
Đột nhiên Chu Nhã Tĩnh giọng điệu mềm nhẹ, Bạch Hiểu Nguyệt có chút chưa thích ứng, nhưng cũng không vì thế mà Bạch Hiểu Nguyệt thân thiện, cô vẫn là nên cách xa Chu Nhã Tĩnh một chút.
“Không sao, người bệnh vẫn là quan trọng nhất, dù sao cô bây giờ chỉ có một mình, chúng tôi phải quan tâm đến cô chứ.”
Một mình sao? Bạch Hiểu Nguyệt, là cô đang ra vẻ với tôi là bên cạnh cô có Vân Thiên Lâm đó sao? Cô đúng là tự kiêu mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]