Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có lò sưởi nhỏ bên cạnh phát ra tiếng động nhỏ.
Vào thời điểm này trong năm, hầu hết mọi người không còn dùng lò sưởi nữa trừ phi thân thể yếu ớt, dụng ý của Vương phu nhân hiển nhiên không phải như vậy.
Mộc Tình Tiêu nhíu mày ánh mắt thâm trầm, ném tờ bản thảo vào trong lò sưởi, nhìn ngọn lửa yếu ớt đột nhiên bốc lên trong nháy mắt cắn nuốt sạch sẽ tờ giấy.
Ngồi yên một lát, vừa lúc bình tĩnh lại, Vương phu nhân từ gian ngoài trở về, phía sau là Triệu Đình Sương.
Vương phu nhân liếc mắt nhìn lò sưởi, lập tức biết Mộc Tình Tiêu đã đốt bản thảo đi, lại nhìn thần sắc nàng như thường, mới nói: "Đình Sương nghe nói ngươi tới nên nhất định phải đi theo tìm ngươi, vừa lúc ngươi bồi nàng miễn cho nha đầu ngốc này suy nghĩ lung tung.”
Mộc Tình Tiêu cười đáp.
Sau khi Vương phu nhân rời đi, Triệu Đình Sương lập tức tiến lên kéo Mộc Tình Tiêu, nói: "Tỷ tỷ lát nữa có chuyện phải làm không, muội sẽ không làm chậm trễ tỷ tỷ chứ?”
Hôm qua hai người đã nói chuyện hơn nửa ngày, gần như cái gì cũng tán gẫu, cũng biết Mộc Tình Tiêu lớn hơn nàng hai tháng cho nên hôm nay thân mật gọi tỷ tỷ.
Mộc Tình Tiêu suy nghĩ một chút, tạm thời cũng không có việc gì, chỉ là qua hơn nửa canh giờ nữa nàng định đến Thủy Vân Gian một chuyến vì vậy dứt khoát hỏi: "Muội có muốn ra ngoài đi dạo không?”
"Được." Triệu Đình Sương cười nói.
Hai người ngồi lên xe ngựa Mộc Tình Tiêu khi ra ngoài, xe ngựa xuyên qua phố thị nhộn nhịp, xe kín mít ngược lại có vẻ bí ẩn.
Triệu Đình Sương lúc này mới nói đến chuyện của mình.
"Sau khi muội nói cho di mẫu đêm qua, di mẫu rất tức giận, mắng muội một trận, nhưng ánh mắt của bà ấy lại đỏ lên trước." Triệu Đình Sương ngồi cạnh Mộc Tình Tiêu, nói xong khẽ thở dài: "Di mẫu và mẫu thân muội là tỷ muội ruột thịt, vô cùng thân thiết, di mẫu từng nói luôn muốn có nữ nhi, nhưng lại liên tục sinh hai đứa con trai, sau đó mẫu thân muội bất đắc dĩ phó thác muội cho di mẫu, bà ấy vẫn coi muội như con gái ruột, nhưng ta lại không để cho bà bớt lo.”
Trong lòng Mộc Tình Tiêu âm thầm hiện ra vài phần hâm mộ, lại nói tiếp nàng và Triệu Đình Sương có chút tương tự, điểm bất đồng chính là, di mẫu của Triệu Đình Sương là thật tâm đối tốt với nàng, mà Nhị thẩm nàng lại không phải.
Triệu Đình Sương im lặng một lúc, giọng điệu đột nhiên kiêu ngạo, nói: "Di mẫu nói với muội, bà có thể cam đoan Vương Hoài Nhân không dám phát tán những lời khó nghe kia, còn phải đưa hắn đến chùa miếu ngoại ô khổ tu ba năm, chẳng qua dượng rất có thể sẽ không đáp ứng, dù sao Vương Hoài Nhân cũng là con ruột của dượng, nhưng di mẫu lại nói, ba năm có thể sẽ không được nhưng một năm khổ tu thì không thể thoát, lúc mở miệng cũng phải nói nặng một chút mới có đường thương lượng.”
"Vậy muội cảm thấy một năm..." Mộc Tình Tiêu do dự dừng một chút, hỏi: "Đủ hả giận chưa?”
Ánh mắt Triệu Đình Sương khẽ chuyển, nói: "Không sai biệt lắm đi, dượng có lẽ sang năm, chậm nhất năm sau sẽ trở về kinh, cũng không có khả năng để nhi tử lưu lại Ninh Châu.”
Mộc Tình Tiêu vẫn nhìn nàng.
Triệu Đình Sương trầm mặc một hồi, mới lấy hết dũng khí tùy hứng nói: "Bản thân muội cảm thấy một năm không đủ, ba năm mới đủ hả giận.”
Mộc Tình Tiêu lúc này mới gật đầu: "Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.”
Trong lòng Triệu Đình Sương khẽ động, đột nhiên nhíu mày nói: "Tỷ tỷ sẽ không bị hắn khi dễ chứ?”
Sắc mặt Mộc Tình Tiêu thản nhiên kể lại chuyện hôm nay gặp Vương Hoài Nhân, cuối cùng lại nói: "Khi dễ hẳn thì không hẳn, nhưng mà có chút ghê tởm.”
“...... Muội lúc trước làm sao lại thích loại đạo mạo cặn bã này, đáng trách hắn quá biết giả vờ!”
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Kỳ Tú Viên.
Thủy Vân gian nằm ở trung tâm Kỳ Tú viên, mà Kỳ Tú Viên một bên hướng ra sông Đông Giang rộng lớn, một bên cửa hàng san sát, mấy năm nay Mộc Tình Tiêu cố tình thu mua các khu xung quanh, để khu vực này có mọi thứ mà người ta có thể mong đợi, hiện giờ đã thu hơn phân nửa vào trong túi.
Mấy tháng trước bên ngoài có một trạch viện bị bỏ trống, Mộc Tình Tiêu lập tức bỏ tiền ra mua, đồng thời cải tạo thành cửa hàng, để cho thủ hạ lưu ý những công việc kinh doanh khả thi, hiện tại đã định ra một gian cửa hàng trong đó, chủ yếu là bán đồ ăn của miền Bắc Mông Cổ, chưởng quầy là một đôi phu phụ trung niên sống ở Bắc Mông hơn nửa đời người.
Từ tháng trước Mộc Tình Tiêu đã thử qua tay nghề của đôi phu phụ này, sau khi quyết định chọn bọn họ, nàng đã chờ đợi ngày khai trương cửa hàng, chính là hôm nay.
Bởi vì vị trí ở bên ngoài Thủy Vân gian, hơn nữa trước khi mở cửa hàng Mộc Tình Tiêu cố ý cho người treo thông báo trước nửa tháng ở trong Thủy Vân gian, Bắc Mông thực phường ngày đầu tiên mở cửa đã cực kỳ náo nhiệt, cũng may Mộc Tình Tiêu là chủ gia, sớm đã dành chỗ ở nhã gian.
Hai người đều là cô nương, lượng thức ăn không lớn, vả lại lúc này cách bữa trưa mới qua không đến hai canh giờ nên cũng chỉ gọi nửa con dê nướng và hai chén trà sữa Mông Cổ.
Triệu Đình Sương ngay từ đầu chỉ cảm thấy mới lạ, sau khi thử xong lập tức khen không dứt miệng, trong nhã gian không có người ngoài, hai người cũng không quan tâm đến hình tượng khi ăn uống, dựa theo chữ nhỏ dán trong nhã gian nhắc nhở như vậy, lên tay bắt thịt, ăn một cách ngon lành.
“Sau khi muội trở về nhất định phải để cho di mẫu và biểu ca cùng đến nếm thử!” Triệu Đình Sương vừa ăn, vừa kích động nói.
Mộc Tình Tiêu cười nói: "Vậy bữa đầu tiên của bọn họ cứ ghi vào sổ sách của tôi.”
-
Lúc hồi phủ trời đã choạng vạng tối, Mộc Tình Tiêu no đến không thở được.
Xe ngựa mới vào phủ, Mộc Tình Tiêu xuống xe định chậm rãi đi về Thư Thấm Đường, thuận tiện tiêu thực.
Khi đến gần bên hồ, một tiếng sáo từ xa truyền đến khiến Mộc Tình Tiêu phải đi vòng quanh.
Ngay lập tức, nàng nhìn thấy Cố Diễn ở thủy đình bên hồ.
Một mình độc hành thổi sáo bên hồ. Ngẫu nhiên có người hầu đi ngang qua đều sẽ chậm lại bước chân, lặng lẽ nhìn trộm vài lần.
Giờ phút này khoảng cách không xa cũng không gần, xung quanh một mảnh yên tĩnh, tiếng sào vừa lúc rõ ràng lọt vào tai, nghe như một bản nhạc trong trẻo êm tai, điềm nhiên, tự đắc.
Mộc Tình Tiêu không định đi qua nên tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, một bên nghe khúc nhạc, một bên tiện tay túm lấy mấy cọng cỏ xanh ngày thu, không quá thuần thục đan, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phía bóng dáng đứng bên hồ kia.
Diện mạo và phong thái của người này thật sự là nhất đẳng, khung cảnh hồ nước thủy đình trong phủ sớm đã không còn mới mẻ, lại bởi vì hắn đứng ở nơi đó, phảng phất như bức tranh tinh diệu sống lại.
Đôi mắt hắn đã không còn bịt băng gạc nữa, cho dù nhìn từ xa hắn cũng có thể làm cho người ta tưởng tượng ra con ngươi giống như đá vỏ chai, đuôi mắt hơi nhếch lên mà hàng lông mi mảnh mai.
Mộc Tình Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy đợi khi đôi mắt Cố Diễn hoàn toàn khỏi, giữ y lại có lẽ có chút khó khăn.
Cố Diễn bịt mắt giống như một người gặp nạn thu liễm ánh sáng, Mộc Tình Tiêu có thể thản nhiên giúp đỡ, tự tin sinh ra ý đồ thu phục, giống như đối đãi với một con chim hoàng yến vô tình bị gãy cánh, hào phóng ban tặng một nửa chân tình.
Từ khi Cố Diễn lộ ra toàn bộ khuôn mặt hình như không có gì thay đổi, chỉ là khi nghe hắn nói chuyện đồng thời cũng có thể nhìn đôi mắt hắn, lại làm cho nàng cảm thấy khoảng cách trở nên xa hơn một cách khó hiểu.
Người ta nói mắt đào hoa nhìn đa tình, nhưng đôi mắt kia của Cố Diễn tuy tuyệt sắc lại làm cho người ta cảm thấy lãnh đạm vô tình, làm loãng đi mọi lời nói dịu dàng.
Mộc Tình Tiêu nhớ tới hôm qua nghe thấy hắn ôn hòa chắc chắn nói "Những thứ tiểu thư yêu cầu đều sẽ có", nhưng khi nàng nhìn vào mắt hắn trong lòng lại cảm giác như vậy.
Người này cho nàng cảm giác không phải thật.
Con châu chấu đan bằng cỏ trong tay nàng hơi xấu, một chân sau của nó còn chưa đan xong, nhưng Mộc Tình Tiêu lại mất đi hứng thú, đứng lên đặt nó ở trên cột đá rồi tiếp tục đi về Thư Thấm Đường.
Đợi nàng đi xa, Cố Diễn yên lặng thu hồi sáo ngọc rồi đi tới dừng lại trước tảng đá, hắn cau mày nhìn chằm chằm tảng đá, ngẩn người trong chốc lát.
Trong lòng hắn thắc mắc không hiểu nổi, ngồi ở đây rất thoải mái sao?
Cố Diễn ma xui quỷ khiến cúi người xuống, lại kề sát lại một chút, đột nhiên trên tảng đá màu xám hiện ra một chút màu xanh lá cây tầm thường, với nhãn lực hiện tại của hắn căn bản không nhìn ra đó là cái gì.
Đá có cỏ sao?
Hắn đưa tay chạm vào lại cẩn thận cầm lấy, lăn qua lộn lại sờ soạng, mới xác định đây là một con châu chấu đan bằng cỏ, nhưng không có một bên chân.
-
Đối với chuyện của Vương Hoài Nhân, trong lòng Mộc Tình Tiêu đã âm thầm tính toán.
Sản nghiệp của nàng vô số, làm ăn rộng rãi, nàng vẫn biết tầm quan trọng của cơ hội kinh doanh, cho nên trong tam giáo cửu lưu* tổ chức không ít kênh âm thầm thu thập tin tức, dùng để làm chuyện không liên quan đến việc làm ăn hẳn cũng rất thuận tay.
*Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Với tính cách của Vương Hoài Nhân, bề ngoài thì đoàng hoàng như vậy, nhưng sau lưng cũng không biết còn cất giấu bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, nàng muốn thử điều tra một phen.
Vương phu nhân sẽ không để cho chuyện của Triệu Đình Sương nháo lớn, đóng cửa lại có thể giải quyết chuyện, hình phạt có thể giành được sẽ không quá tổn thương gân cốt, nếu có thể tìm được nhược điểm khác ở bên ngoài, Vương sứ quân cũng không nhất định còn có thể luyến tiếc đứa con trai phẩm hạnh bại hoại này, dù sao hắn cũng không thiếu nhi tử tốt.
Hôm sau là ngày Mộc gia hàng năm trước khi vào đông đến Hoa Lâm tự cầu phúc, thường ở trong sơn tự vài ngày.
Nhị phòng sai người tới nhắc nhở nàng chuẩn bị đồ đạc, lúc cùng lên núi Mộc Tình Tiêu không cự tuyệt.
Hoa Lâm tự tọa lạc trên núi Hoa Lâm ở ngoại ô, có lịch sử hàng trăm năm, là ngôi chùa có hương khói thịnh vượng nhất ở Ninh Châu, chiếm một nửa ngọn núi, quy mô rộng lớn, hậu viện có sương phòng cho hương khách ở lại.
Mộc gia hàng năm trước khi vào hạ, cùng với lúc này đều sẽ lên núi vào tự, trụ trì đã tương đối quen thuộc, trước khi bọn họ đến đã để cho Tiểu hòa thượng an bài chỗ ở.
Mộc Tình Tiêu trước khi rời phủ cố ý không nói cho Cố Diễn biết, vẫn là Niệm Cửu đã hai ngày không nhìn thấy Mộc Tình Tiêu có chút không nhịn được đi qua xem, mới phát hiện Mộc Tình Tiêu cùng với Thanh Đại và Lục La bên cạnh đều không ở trong phủ.
Từ Thư Thấm Đường trở về, Niệm Cửu thấy công tử nhà hắn vẫn là dáng vẻ lười phản ứng nên cái gì cũng không nói.
Bình tĩnh như thường qua hai ngày, ánh mắt Cố Diễn đã gần như tốt lên.
Mà không biết phải có trùng hợp hay không, giấc mơ ban đêm dường như sắp báo hiệu thời điểm hắn và nữ tử kia sẽ gặp lại nhau.
Gần đây, kể từ sau khi Cố Diễn mơ thấy mình rời khỏi biệt viện, trong mơ lại xảy ra chuyện không liên quan đến nữ tử kia, hắn đã mơ hồ xác định giấc mơ này có lẽ là điềm báo trước.
Đổi lại là người khác có lẽ sẽ sinh ra sự phấn khích sắp khống chế vận mệnh, nhưng chuyện Cố Diễn quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có một chuyện đó.
Hắn sớm nằm xuống, mang theo tâm tư khó nói thành lời tiến vào giấc mộng.
Sở vương phủ.
Xung quanh đều là thân ảnh hốt hoảng chạy trốn, không ai kịp biết bên ngoài trong một đêm rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì.
Cố Diễn cau mày cũng không biết vì sao mình lại đến Sở vương phủ vào lúc này, hoàng thành đã bị hắn tắm máu, người sống ở đây chính là đại ca vô dụng của hắn, người này không có ân oán quá nặng với hắn, căn bản không cần hắn tự mình động thủ, tùy tiện phái người tới cũng đủ để y sợ tới mức khoanh tay chịu trói.
Ánh mắt nhuốm máu của hắn lạnh lùng đảo qua xung quanh, không mang theo chút cảm xúc nào, phảng phất như trong tầm mắt chẳng qua chỉ là phế tích và dám kiến hôi, hắn theo một tia cảm giác như có như không đi về phía một đình viện hoang vu.
Hộ vệ canh giữ ở cửa bị hắn không chút lưu tình đâm xuyên qua, bên trong truyền ra giọng nói dầu mỡ lấy lòng Sở vương cùng với tiếng cười nhạo và chửi bới sắc bén của Sở vương phi.
Họ không biết gì về những thứ bên ngoài.
Cố Diễn cầm trường kiếm nhỏ máu cất bước đi vào.
Liếc mắt một cái nhìn thấy thi thể thất khiếu chảy máu của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]