Cả hai người vừa kéo vali đến cửa nhà thì ông bà họ Chu cùng với con trâu già cũng từ ngoài đồng ruộng đi về. Mai Tuyết nhìn thân ảnh quen thuộc của đứa con trai trong lòng mừng rỡ, bao nhiêu mệt nhọc cũng đều tiêu tan. Giọt mồ hôi vừa rơi xuống thấm chiếc áo đơn sơ thì bà liền gọi to
- Tiểu Nha... Là con có phải không?
Huyết Sơn tay cầm chắc dây con trâu, mắt thì liếc đến nam nhân đang đứng bên cạnh cậu, bốn ánh mắt giao nhau. Vẫn là Triệu Thừa Vũ lễ phép chào hỏi người lấn trước
- Bác trai, bác gái.. Vũ Vũ xin chào hai bác... Con lại đến rồi đây, mọi người có nhớ Vũ không?
Vốn dĩ khuôn mặt của anh rất sáng, lại thêm mặt mũi khôi ngô, cho nên những đốm đỏ nổi đầy mặt đều bị cả hai người chú ý đến, Mai Tuyết nhíu mày hỏi
- Này.. Cậu trai, mặt cậu bị làm sao vậy?
Trong khi Thừa Vũ còn ngơ ngơ ngác ngác không biết trả lời thế nào, thì Chu Tử Nha đã nắm tay anh kéo đến, khuôn mặt cậu tràn đầy hạnh phúc khi gặp lại thân sinh, thay mặt ai kia đáp lại
- Mặt anh ấy là do bị dị ứng với dâu tây nên mới thành ra như thế.... Có chuyện gì chúng ta cùng vào nhà nghỉ ngơi rồi nhé, hôm nay trời nắng, cha mẹ ở ngoài đồng cũng mệt rồi... Thừa Vũ từ sáng hay cứ nôn ở trên đường về đây, chúng ta trước hết cứ vào nhà đã
- Vũ Vũ lần này có mang quà đến cho hai bác... Mọi người có thích con không?
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-ngoc/575325/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.