Thấy bộ dạng thở hổn hển của Giản Ánh Nhu, nhưng Tần Kính Thiên lại thấp giọng cười.
Giản Ánh Nhu: “...”
Người đàn ông này đang cười nhạo cô sao?
Mặc dù hơi giận anh nhưng cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này cười lên trông rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cô không dời mắt đi được, thậm chí không muốn để người khác nhìn thấy.
Lúc Giản Ánh Nhu lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh thì Tần Kính Thiên đã tắt điện thoại đi đến bên cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô: “Vậy chúng ta về nhà nhé?”
Rốt cuộc câu này của anh có ý gì?
Nếu nghe riêng câu này của anh thì ý rất đơn thuần, chính là ý trên mặt chữ, hai người cùng về nhà.
Nhưng nếu được ghép cùng với câu “đừng ở đây” ban nãy, vậy ý trong đó rất mờ ám.
Giản Ánh Nhu thở hổn hển trừng anh: “Anh có gì thì nói thẳng, đừng cứ nói lấp lửng nước đôi, còn bắt người ta phải đoán nữa.”
Tần Kính Thiên cau mày nói: “Gì mà lấp lửng nước đôi?”
Giản Ánh Nhu nhìn ánh mắt vô cùng chân thành không chút mờ ám của anh, lại cảm thấy thực ra anh chỉ đơn thuần nói về nhà mà thôi, là cô nghĩ nhiều nữa rồi.
“Không có gì.” Cô lại đỏ mặt, xem ra thật sự là mình nghĩ nhiều quá. Để che giấu suy nghĩ của mình, cô chủ động khoác cánh tay anh: “Đi thôi, về nhà.”
Về nhà!
Về nhà chung của hai người!
Cùng lúc đó, Cố Hoàng Hải cũng nhận được tin nhắn nội bộ, nửa năm trước Thịnh Thiên đã thu mua Sáng Tân.
Thịnh Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/424309/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.