“Không thấy?” Tần Kính Thiên lật tờ báo trong tay, không thèm ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng vậy, cậu chủ.” Thím Lưu hoảng loạn gật đầu.
“Bảo Chung Minh Thành linh hoạt một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi trước tiên. Nếu là gây chuyện như ngày hôm qua, có trói cũng phải trói nó về.” Tần Kính Thiên buông tờ báo trong tay, đứng dậy đi đến phòng ăn.
“Dạ vâng.” Thím Lưu liên tục gật đầu.
Tần Kính Thiên nhàn nhã ăn xong bữa sáng một mình, rồi để ông Ngụy tài xế đưa anh đi đến Khoa Học Kỹ Thuật Sáng Tân.
Tần Kính Thiên mới vừa đi, Tần Ngọc Khuê đã nghênh ngang đi từ trên lầu xuống, ôm thím Lưu làm nũng: “Thím Lưu, cảm ơn thím đã giúp tôi một việc lớn như vậy. Tôi thật sự yêu thím muốn chết.”
Trong lòng thím Lưu còn sợ hãi, nói: “Vừa nãy làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng cậu chủ đã biết chúng ta lừa cậu ấy.”
“Anh ấy không phải thần tiên, sao có thể biết tôi ở trên lầu.” Tần Ngọc Khuê vừa nói vừa lấy nón và kính râm: “Thím Lưu, tôi đi đây, chờ tôi quay xong bộ phim này sẽ mời thím ra ngoài chơi.”
“Cô chủ ăn bữa sáng rồi hãy đi.” Bà ấy còn chưa kịp nói xong, Tần Ngọc Khuê đã sớm chạy đi xa.
Vất vả lắm mới thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của Tần Kính Thiên, Tần Ngọc Khuê không muốn ở lại chỗ này nhiều thêm một giây nào nữa.
Ra cửa biệt thự cần phải đi qua một con đường, có một chiếc Bentley màu trắng bạc im lặng dừng ở một nơi, nếu không chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/424268/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.