Vương Sơn Tuấn cũng đi tới, hơi lo lắng nhìn Giản Ánh Nhu, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Tố Uyên: “Lâm Tố Uyên, nếu cô quá rảnh rỗi thì tới giúp tôi làm bản kế hoạch này đi.”
Lâm Tố Uyên liếc mắt, bất mãn kêu la: “Vương Sơn Tuấn, anh chỉ biết che chở Giản Ánh Nhu, sao xưa nay không thấy anh giúp tôi nói một câu?”
Vương Sơn Tuấn vô thức nhìn thoáng qua Giản Ánh Nhu, nói thêm: “Cô đừng nói nhảm.”
Vương Sơn Tuấn biết rõ Giản Ánh Nhu đã kết hôn, nhưng cũng không nhiều chuyện tới mức nói lung tung trong công ty. Có thể là không muốn làm Giản Ánh Nhu khó xử, cũng có thể là còn ôm một tia ảo tưởng.
Giản Ánh Nhu cười khẽ: “Đều đi làm việc thôi. Đám người tổng giám đốc Tần sẽ xử lý chuyện này, còn chưa tới lượt chúng ta phải lo lắng.”
Cùng lúc đó trong văn phòng tổng giám đốc Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, Lưu Phó Duy đang cẩn thận nghiêm túc báo cáo tình hình cho Tần Kính Thiên.
Anh ta nói: “Tổng giám đốc Tần, mọi chuyện đều được làm theo ý anh. Chúng ta sẽ để thằng ranh họ Cố kia đắc ý một thời gian.”
Ngón tay thon dài của Tần Kính Thiên gõ nhẹ trên bàn làm việc, sau một lúc mới nói: “Những chuyện này còn lâu mới đủ.”
Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết nhìn nhau, hai người bọn họ đều làm việc bên cạnh Tần Kính Thiên gần mười năm, vào lúc này thật sự chưa hiểu rốt cuộc Tần Kính Thiên muốn nói gì.
Tần Kính Thiên đột ngột chuyển sang chuyện khác: “Tôi cần thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/424259/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.