Còn chưa kịp nói hai chữ "chào ông", Giản Ánh Nhu đã bị một người khác làm giật mình. Vào lúc này, ngay cả lời nói cũng không nói được.
Trong phòng làm việc của Lưu Chí Nghiệp không chỉ có một mình ông ta mà còn có một người đàn ông cao lớn mặc vest đen.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt chứa đựng vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nhìn về phía Giản Ánh Nhu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cứ lẳng lặng nhìn nhau như thế, không người nào dời mắt.
Xa cách ba năm, Giản Ánh Nhu cho rằng khi gặp lại người này, lòng cô sẽ không còn chút gợn sóng, nhưng mà sự thật không phải thế.
Thấy gương mặt không thể quen thuộc hơn kia, tất cả những ký ức không mấy tốt đẹp trào vào lòng Giản Ánh Như giống như thủy triều, tàn nhẫn xé rách vết sẹo vừa mới khép lại của cô, tựa như máu tươi đang từ từ chảy từ tim cô ra.
Giản Ánh Nhu muốn xoay người rời đi, nhưng dĩ vãng nặng nề, đau đớn lại hung hăng kéo cô, khiến cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Đối diện với nhau một hồi lâu, người đàn ông đi tới bên cạnh cô, nở nụ cười nói: "Tổng giám đốc Lưu, chắc hẳn người này là cô Giản mà ông khen ngợi đúng không?"
Tiếng nói của người đàn ông, nhất là hai chữ "cô Giản" giống như đánh thẳng một gậy vào đầu cô, khiến cô lập tức tỉnh táo lại một chút.
"Đúng vậy cậu Cố." Lưu Chí Nghiệp liên tục gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/424254/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.