Nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt trong khoảng thời gian này, và những câu nói mà Tần Kính Thiên từng nói, Giản Ánh Nhu càng nghĩ càng thấy Tần Kính Thiên không thích phụ nữ không phải không có khả năng.
Cả buổi tối và hai hôm sau, Giản Ánh Nhu chỉ cần rảnh rỗi là lại suy nghĩ vấn đề này, nghĩ đến ngây người làm điện thoại di động vang lên nửa ngày cô cũng không nghe thấy.
Lâm Tố Uyên đi tới bàn của cô gõ gõ: "Giản Ánh Nhu, điện thoại di động của cô kêu nhiều lần, sao cô không nhận?"
Giản Ánh Nhu kịp phản ứng, cầm điện thoại lên xem xét, ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tần Kính Thiên gọi tới.
Cô cắn môi gọi lại, bên kia nhận điện thoại nhưng không nói gì, hình như chờ cô nói trước.
Giản Ánh Nhu gãi đầu, thận trọng nói: "Khi nãy tôi đang bận, không nghe điện thoại kêu, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Sau khi đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tần Kính Thiên mới chậm rãi vang lên: "Sau khi làm việc xong thì tôi muốn gọi điện cho vợ mình."
Giản Ánh Nhu yên lặng cười: "Ừm, tôi đã biết."
Thật ra lúc này Tần Kính Thiên đã đi công tác đã trở về, vốn định nói với cô một tiếng anh đã trở về, đột nhiên lại muốn nhìn vẻ mặt của cô khi bắt gặp anh trở về đột xuất, nên không nói cho cô biết.
Hứa Phi Tuyết gõ cửa bước vào: "Tổng giám đốc Tần, tháng sau trụ sở chính Thịnh Thiên ở Giang Bắc đã có thể hoàn thành. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/424249/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.