Đêm đó, Trần Quốc Bảo ngủ ở phòng bệnh.
Trong bóng đêm, Trần Quốc Bảo ngủ ở trên sô pha, Tô Nguyệt Đình ngủ ở trên giường, im ắng, nhưng thật ra không ai ngủ.
Tô Nguyệt Đình là vừa vui vừa sợ, mà Trần Quốc Bảo căn bản là bởi vì sô pha có chút ngắn, một nửa cảng chân thò ra bên ngoài. Anh ta tính toán trở về sẽ phải mua thêm cái ghế sô pha để ngủ Rất nhanh, Trân Quốc Bảo mơ màng phát hiện người không thích hợp.
Tô Nguyệt Đình xoay người trở mình có chút thường xuyên.
Trần Quốc Bảo ngồi dậy, nhìn về phía kia, thấp giọng hỏi: “Mất ngủ à?”
Tô Nguyệt Đình im lặng một lúc, cuối cùng hờn dỗi buồn phiền nói: “Tôi muốn làm ấm cục cưng, hơi lạnh”
Ban đầu Trần Quốc Bảo không hiểu được “Hơi lạnh” là ý gì, dù sao trong phòng bệnh cũng không mở điều hòa. Mãi đến khi anh ta đi qua sờ vào tay Tô Nguyệt Đình giống như một tảng băng, xuống chút nữa, cả người người phụ nữ cuộn mình lại một chỗ, rõ ràng là đang ở chăn, nhưng một chút độ ấm cũng không có.
“Tô Nguyệt Đình”
Trần Quốc Bảo đè nén xuống cơn tức giận: “Không phải tôi đã nói có việc gì thì gọi tôi sao?”
“Tôi…” Tô Nguyệt Đình vừa mới mở miệng, chăn đã bị nhẹ nhàng xốc lên, sau đó Trần Quốc Bảo tiến vào nằm.
Tô Nguyệt Đình: “…”
Trần Quốc Bảo từ phía sau ôm lấy người, trong ngực nóng lên. Tô Nguyệt Đình rất nhỏ, anh ta ôm như cái bánh chưng: “Bây giờ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694794/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.