Trương Tấn Phong cười nhạo: “Không phải là bị điên sao?”
Lê Hào: “…: “Xương cốt cứng rồi, ở bên ngoài vài năm, như là ở trong huyết mạch lý đều rất cứng rắn là chuyện tốt”
Trương Tấn Phong thở dài: “Nhưng công nhận lòng người còn kém xa. Cũng là do từ nhỏ đến lớn bị chúng ta bảo vệ tốt, luôn tin tưởng những thứ mình nhìn thấy, nghe thấy, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ ra trong đó có thể có âm mưu gì hay khôn. Năm đó đưa cậu ta tới căn cứ huấn luyện chính là một quyết định sai lầm. Nếu giữ lại ở trong sóng gió biến hoá kỳ lạ của giới kinh doanh, có thể đỡ hơn một chút”
Lê Hào im lặng nghe, không nói gì.
“Ai u, sao cái tay nhỏ bé này lớn lên, sờ mềm như lụa vậy” Trương Trúc Phương trò chuyện với Tô Nguyệt Đình, không nhịn được nắm tay cô ấy lên vuốt ve mãi.
“Bà ngoại dạy cháu dùng tinh chất nước cánh hoa đặc biệt thoa lên tay, gần đây đều làm qua loa. Nếu dì thích, cháu sẽ dạy dì” Tô Nguyệt Đình cười nói.
“Được được”
Trương Trúc Phương nói xong “A”một tiếng, xoay người chạy vào phòng bếp: “Nước nóng của tôi. Nguyệt Đình, cháu cứ ngồi đó nhé.”
“Vâng” Tô Nguyệt Đình gật đầu.
Nụ cười trên mặt cô ấy, chờ sau khi thân ảnh Trương Trúc Phương hoàn toàn biến mất liền hóa thành vẻ mặt đau khổ.
Tô Nguyệt Đình thả lỏng dựa vào sô pha, cố gắng tìm chỗ dựa, trên người giống như có thứ gì đó nghìn cân đè nặng. Hoạt động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694788/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.