Chương trước
Chương sau
Tuy cô không hay tám chuyện, nhưng toà kiến trúc lớn nhất của thành phố, mỗi lần ngồi xe buýt đều nhìn thấy, rõ là xa hoa bất phàm, là chỗ đó sao?
Võ Hạ Uyên vội nói: “Nguyệt Đình, những phòng làm việc đó đúng là thiếu chút đồ trang trí, dù sao những bức tranh của cô cũng bán, không bằng bán cho chúng tôi.”
Tô Nguyệt Đình hồi lâu mới nuốt nổi tin tức này, sau đó đồng ý: “Được”
Trương Tấn Phong híp mắt, sự cảm nhận của Tô Nguyệt Đình với thế giới bên ngoài là sự bài trừ, tự tách bản thân ra ngoài, biểu hiện rõ ràng duy nhất của cô là sự cẩn thận và tự ti.
“Ba đứa bé đâu?” Trương Tấn Phong hỏi.
Mặt Võ Hạ Uyên đen đi.
Nhưng Tô Nguyệt Đình đã nhịn lâu quá rồi, cô xuất thân nhà truyền thống học tập, sau đó chống lại gia đình, điều này đối với một người ngoan ngoãn cẩn thận như cô ấy, đúng là một lần đi ngược dòng, nhưng người đàn ông đó vốn lại không thích cô.
Tô Nguyệt Đình nhẹ giọng, nói một cách cực nhọc, nhưng không ngừng lại: “Chúng tôi…có quan hệ mấy lần, sau đó có đứa con này”
Võ Hạ Uyên nhịn không nổi: “Anh ta biết không?” Cô vẫn luôn nghĩ người đàn ông đó biết, nhưng không muốn chịu trách nhiệm.
Tô Nguyệt Đình lắc đầu: “Không, anh ấy ghét tôi lắm, tôi sợ anh ấy bắt tôi bỏ con, tôi nghĩ, tôi đã có đứa con này rồi thì phải chịu trách nhiệm với nó, lỗi lầm của tôi không thể để đứa con phải gánh chịu, cho nên tôi đi”
“Tên họ là gì?” Trương Tấn Phong hỏi: “Tôi điều tra giúp cô”
“Không cần đâu không cần đâu!” Tô Nguyệt Đình vội xua tay, cô biết Trương Tấn Phong rất giỏi, nhưng chuyện cô nguyện ý làm, nào có thể bắt đối phương chịu trách nhiệm?
Trương Tấn Phong không nói thêm, cũng không bắt ép.
Buổi trưa, Võ Hạ Uyên năm trên chiếc ghế đan trong sân, phơi nẵng thoải mái, Trương Tấn Phong ngồi ở bên cạnh, sờ trán cô: “Thích hả?”

“Ừm” Võ Hạ Uyên nói.
“Vê cũng làm một cái trong sân nhà mình, tự anh chọn” Trương Tấn Phong nói tiếp.
Võ Hạ Uyên vui vô cùng: “Cảm ơn chồng”
Tô Nguyệt Đình đứng ở không xa nhìn thấy cảnh tượng này, khoé môi không nhịn được mà cong lên, có thể cả đời này cô cũng không có được tình yêu như thế, nhưng cô cũng không ngại chúc phúc người khác.
Khi sắp đi, Tô Nguyệt Đình đưa cho Võ Hạ Uyên vài túi đặc sản, Võ Hạ Uyên chào tạm biệt, Trương Tấn Phong vẫn luôn không khách sáo.
chút nào, nhận hết đồ, nói một câu ấm áp hiếm có: “Sau này có phiền phức gì, có thể tìm chúng tôi”
Mắt Tô Nguyệt Đình cong lên: “Cảm ơn Hạ Uyên, cảm ơn anh”
“Thật không biết ai lại nhẫn tâm như vậy”
Ở trên xe, Võ Hạ Uyên tức giận bất bình nói: “Anh cũng thấy Nguyệt Đình đấy, một cô gái tốt như vậy, ngay cả một người phụ nữ như em cũng nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ cô ấy”
Trương Tấn Phong lên tiếng.
Võ Hạ Uyên truy hỏi: “Anh sẽ không sinh ra loại tình cảm thương tiếc với cô ấy đấy chứ?”
“Thưa bà chủ Trương, anh đánh giá một người phụ nữ xa lạ còn liên quan đến nhân phẩm, khác anh nhất định sẽ không nói chuyện tình cảm. Về phần thương tiếc thì chỉ có một mình em thôi”
Trong lơ đãng bị Tổng giám đốc Lệ hung hăng trêu chọc một phen, Võ Hạ Uyên thỏa mãn mỉm cười: “Vẫn là cục cưng nhà mình tốt nhất”
Trương Tấn Phong cong môi: “Có thể giúp Tô Nguyệt Đình thì giúp một ít, em có thể nói với cô ấy, cố gắng thuê một bảo mẫu, ở nhà một mình thật sự không an toàn”

Võ Hạ Uyên gật đầu: “Em biết rồi”
Sau khi gặp lại ở lớp học yoga, quan hệ của Võ Hạ Uyên và Tô Nguyệt Đình rất tốt. Bọn họ làm gì cũng làm cùng nhau, rất giống một đôi chị em ruột.
Giữa trưa hôm nay, Lê Hào đến lớp học yoga đón người.
Lúc trước Trương Tấn Phong đột nhiên nói là Trần Quốc Bảo tổ chức tiệc ở Nhà hàng Thiên Thắng, mời không ít người. Trương Tấn Phong chắc chắn là muốn đi, hỏi ý của Võ Hạ Uyên.
Ban đầu Võ Hạ Uyên vốn dĩ không định đi, nhưng nghĩ đến cảnh người đàn ông này có thể sẽ phải uống rượu, nhất thời không yên tâm, vì thế mới bảo Lê Hào tới đón người.
“Lúc nào chương trình học kết thì thì cô liền gọi xe về nhà, đừng đi dạo lung tung.” Võ Hạ Uyên vừa mặc áo khoác vừa dặn dò Tô Nguyệt Đình.
Tô Nguyệt Đình gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi Hạ Uyên, tôi không phải trẻ con: “Tôi thấy cô chính là trẻ con”
Võ Hạ Uyên cười khẽ: “Còn không biết chăm sóc bản thân”
“Tôi đâu có, tôi đã béo tròn như vậy rồi” Tô Nguyệt Đình ở bên cạnh khoa tay múa chân một chút.
Võ Hạ Uyên võ bả vai cô ấy: “Tôi phải đi rồi, ngày mai gặp, có việc gì thì cứ nói với tôi”
“Được”
Trương Tấn Phong chờ ở dưới tầng nhà hàng Thiên Thắng, Trần Quốc Bảo chế nhạo anh: “Hiện tại chị dâu lại mang thai, tôi thấy anh mỗi ngày trái tim đều treo ở giữa không trung”
“Cậu biết vậy thì tốt”
Trương Tấn Phong thuận miệng nói: “Chờ tới ngày cậu tìm được một người mình thích, người nọ lại trùng hợp mang thai con của cậu, lúc đó cậu mới có thể hiểu được của cảm giác của tôi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.