“Được rồi, nghe cậu không ngừng than thở, thật ra trong lòng cậu chỉ có mình Trần Anh Thư” Trương Tấn Phong nói tiếp: “Nghĩ đến việc tích cực đi, Trần Anh Thư đã sinh cho cậu một cô con gái đáng yêu như vật Võ Đức Duy bỗng nhiên tự hào: “Đương nhiên, con gái tôi vô cùng đáng yêu.” “Vậy tại sao hai ngày qua chị lại cãi nhau với anh trai em?” Võ Hạ Uyên hỏi. “Chị đến ngày sinh lý, tâm trạng không tốt” Trần Anh Thư đáp. Võ Hạ Uyên phì cười, nhưng vừa cười được hai tiếng liền im bặt. Chờ đã, ngày sinh lý… Cô liền đem lịch trên đầu giường ra, lật sang trang trước, ngày mười hai, nhưng là hôm nay hai mươi hai rồi, chậm mười ngày?! Nhịp tim của Võ Hạ Uyên bỗng như trống trận: “Trân Anh Thư, em cúp máy trước một chút, chúng ta nói chuyện sau!” Nói xong, cô kéo áo khoác lên, đi ra ngoài mua que thử thai. Sau khi mua về, Võ Hạ Uyên cũng không dùng luôn, vì tối ăn trứng gà, nên không chuẩn xác, cô giấu que thử thai dưới giường, đón Trương Tấn Phong về bằng vẻ mặt bình thường, nói chuyện với anh một lúc rồi đi ngủ, đến đêm cứ luôn nửa tỉnh nửa mê, không yên trong lòng. Ngày hôm sau Trương Tấn Phong đi làm, còn nói với Võ Hạ Uyên: “Em yêu, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nhé.” “Ừm” Thật ra Võ Hạ Uyên đã sớm tỉnh, nhưng lại giả bộ buồn ngủ, vùi đầu vào trong chăn. Trương Tấn Phong ôm lấy cô, hôn vào trán cô một cái, một lúc sau thì rời đi. Võ Hạ Uyên ngồi xổm dậy, vụng trộm ghé vào bên cửa sổ, xác định Trương Tấn Phong đi rồi, mới nhanh chóng lấy que thử thai dưới giường, đi thẳng đến toilet. Mười phút sau, nhìn hai vạch đỏ hiện lên, cô khế cười, sau đó cười càng to hơn, cuối cùng hưng phấn đứng dậy nhảy hai cái. Nhảy xong lại thấy là lạ, vội vàng đứng vững, ai ngờ vừa mở cửa phòng vệ sinh ra thì nhìn thấy vẻ mặt nghỉ ngờ của Trương Đức Minh.
“Ôi, cục cưng, con đứng đấy làm gì? Hù chết mẹ rồi.” Trương Đức Minh ngẩng đầu: “Mẹ đang làm gì thế?” “Trương Đức Minh à”” Võ Hạ Uyên nóng lòng muốn tìm người chia sẻ, mà muốn cho Tổng giám đốc Phong một bất ngờ, cho nên cô dự định chia sẻ bí mật này với con trai trước: “Con có muốn có một cô em gái không?” Trương Đức Minh nghe vậy liền nhìn về phía bụng của Võ Hạ Uyên, tay nhỏ sờ lên: “Mẹ có rồi ạ?” Võ Hạ Uyên: “..” nhạy cảm như vậy à?” “Có muốn không?” Trương Đức Minh gật đầu: “Muốn ạ! Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho em gái thật tốt” “Đi, rửa mặt đã, đi cùng mẹ một chút, xem có phải là một em gái nhỏ không” Trương Đức Minh nghe xong hưng phấn chạy tới phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn Võ Hạ Uyên: “Mẹ, lỡ như là một em trai thì sao?” Võ Hạ Uyên bật cười: “Vậy thì tiếp tục cố gắng” “Chúc mừng cô, cô đã có thai rồi” Sau khi đến bệnh viện kiểm tra một phen, vẻ mặt bác sĩ tràn đầy vui mừng nói với Võ Hạ Uyên, sau đó nhìn Trương Đức Minh bên cạnh: “Con trai của cô cứ như dựa theo bản vẽ là sinh ra vậy” Võ Hạ Uyên: “Hả?” “Không bớt xén nguyên liệu chút nào, đúng là quá đẹp trai.” Võ Hạ Uyên cười đến rạng rỡ, tâm trạng cực kỳ tốt đưa Trương Đức Minh đến một quán ăn gần đó, gọi một bàn đồ ăn cho hai mẹ con.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]