Lời này thật lòng hơn nhiều mấy lời a dua nịnh hót bình thường, mặt Võ Hạ Uyên đỏ ửng.
Trương Tấn Phong cười khẽ ra tiếng, năm tay Võ Hạ Uyên, nhại giọng bác gái: “Sao lại đẹp như vậy chứ?”
“Vừa lành sẹo đã quên đau!” Võ Hạ Uyên khẽ mắng.
Đến khi ngồi lên xe, Trương Tấn Phong cầm tay Võ Hạ Uyên, lúc này mới nói: “Thật ra tối qua thấy hơi đau, nhưng anh nghĩ ngủ một giấc là hết: Anh vừa nói, Võ Hạ Uyên mới nhớ tới: “Anh ăn vụng bánh ngọt của Cảnh Hào phải không?” Lúc ấy Trương Tấn Phong vừa ra khỏi phòng bếp, ngoài miệng vẫn còn dính một vòng bơ bánh ngọt, nói là chỉ ăn một miếng, hiện tại nghĩ lại làm sao lại là một miếng được? Có mà cả cái bánh thì có?!
“Khụ khụ” Giám đốc Phong tự làm lộ tội, thấy xấu hổ, cực lực biện giải: “Cái bánh ngọt em mua cho Cảnh Hào quá nhỏ, không phải ăn một miếng sẽ hết sao?”
“Anh nói gì?!” Võ Hạ Uyên tức giận nói.
Trương Tấn Phong đem đầu dựa vào vai Võ Hạ Uyên: “Đừng mắng anh, bác sĩ nói, phải để cơ thể và tinh thần thoải mái: Võ Hạ Uyên: “..”
Tài xế Lê Hào: “..”
“Không phải.” Võ Hạ Uyên chưa từ bỏ ý định: “Trước kia anh không có thói quen ăn vặt”
“Hiện tại có” Trương Tấn Phong nhắm mắt lại, nói tới đây thì nhíu mày: “Hơn nữa, vì sao Cảnh Hào có nhiều đồ ăn vặt như vậy, anh nếm thử, hương vị không tồi chút nào”
Võ Hạ Uyên bị chặn họng: “Vấn đề là, Giám đốc Phong ngài sắp 30, đã bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694741/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.