Chương trước
Chương sau
Chương 408: Cô câm miệng cho tôi
Thấy Võ Hạ Uyên khẳng định chắc nịch lại thấy Trương Tấn Phong lộ dáng vẻ rõ ràng bao che khuyết điểm mà lựa chọn tin tưởng, Hạ Khương Linh hì cười: ‘Bà chủ Uyên, không cần thiết phải vậy đâu?”
“Oan cho anh lảm à?” Võ Hạ Uyên hỏi lại “Nhiều người nhìn như vậy, anh dám nói mới vừa rồi anh không mời tôi khiêu vũ đi?”
Hạ Khương Linh: “…” Thật là như thế, không cách nào phản bác.
Trương Tấn Phong liếc mắt đứng bên cạnh Lưu Sầu Định, trầm giọng nói với Hạ Khương Linh: “Ngài Hạ, mặc kệ mục đích của anh là gì, tôi hi vọng anh nhớ rõ điều này, hiện tại Lưu Sầu Định là nghệ sĩ của Thiên Thần, mà vợ của tôi là người đại diện của cô ấy, Lưu Sầu Định không đồng ý, vợ của tôi không đồng ý thì bất cứ ai cũng không thể làm khó cô ấy”
Lời này của Trương Tấn Phong rơi vào trong tai của Hạ Khương Linh thật quá khó nghe, anh ta bất giác cảm thấy Lưu Sầu Định và Trương Tấn Phong có gì đó, thế nhưng nhìn sang sắc mặt của Võ Hạ Uyên thì hoàn toàn bình thản, giống như từ đầu tới đuôi tính toán chỉ li chỉ có mỗi anh ta.
“Tôi nhớ rõ điều này” Hạ Khương Linh ngoài cười nhưng trong không cười, anh ta không phải tên điên, mặc dù trong thời gian ngắn nhất trở thành chủ nhân của nhà họ Hạ, nhưng thành tựu như vậy không có gì để anh ta kiêu ngạo, ngược lại càng khiến anh ta như: đi trên lớp băng mỏng, Hạ Khương Linh rõ ràng, hiện tại anh ta chắc chắn không phải đối thủ của Trương Tấn Phong.
Cứng đối cứng chỉ có thể thất bại thê thảm.
“Vừa rồi thứ lỗi tôi đã mạo muội” Hạ Khương Linh nhẹ gật đầu với Uyên yếu đuối.
“Ối..” Lưu Sầu Định chợt kêu lên một tiếng đau đớn, chất giọng rất nhỏ cũng rất ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến đám người Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn lại.
Tình hình của Lưu Sầu Định không tốt lắm, gò má cô ta ửng đỏ khác thường, hai tay run rẩy, gắt gao nắm góc lễ phục.
“Sầu Định?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc chạy đến.
“Chị Uyên..” Lưu Sầu Định thuận thế tựa vào người Võ Hạ Uyên, lúc ngẩng đầu lên đáy mắt nhòa nước: ‘Vừa rồi tôi mới uống rượu, có gì đó là lạ”
Tột cùng là lạ ở chỗ nào không cần nói cũng biết.
Võ Hạ Uyên nghe vậy trong đầu nhanh chóng lướt qua mấy hình ảnh, cô chợt nhớ tới một người, Lý Lương Trung.
“Có thể chống đỡ không? Tôi dẫn cô đến bệnh viện” Võ Hạ Uyên hỏi.
Lưu Sầu Định lắc đầu: “Chị Uyên, tôi nóng quá, chóng mặt lắm…
‘Võ Hạ Uyên lập tức bóp nát một viên dược, nhanh chóng nhét vào trong miệng của Lưu Sầu Định: “Thuốc này có thể giúp cô giữ được tỉnh táo trong vài phút…”
“Chị Uyên..” Lưu Sầu Định như sắp khóc “Cứu tôi…”
Con ngươi của Võ Hạ Uyên co lại, dùng hay không đây! Công dụng của thuốc lợi hại như thế mà?
‘Võ Hạ Uyên lần này có chút luống cuống, đến bệnh viện khẳng định là không kịp, nhưng nhiều người thế này…
“Giả vờ như chúng ta lên lầu nói chuyện.”
Hạ Khương Linh trầm giọng mở miệng: “Bên ngoài có vệ sĩ ngăn lại, bọn họ căn bản không nghe thấy chúng ta nói chuyện, cho nên không cần lo lắng tình hình hiện tại của Lưu Sầu Định bị người khác phát hi Võ Hạ Uyên nhìn về phía Hạ Khương Linh: “Anh muốn gì?”
“Tôi giúp cô” Hạ Khương Linh rất thẳng thần.
‘Võ Hạ Uyên nghe vậy cười thành tiếng: “Ngài Hạ, đừng nổi điên ngay tại lúc này chứ?”
“Không điên” Sắc mặt của Hạ Khương Linh không thay đổi: “Lúc trước tôi cùng với cô ấy không phải chưa từng làm chuyện đó, mà ngoại trừ tôi thì cô ta cũng không có người đàn ông khác, hiện tại đến bệnh viện ngược lại không an toàn.”
‘Võ Hạ Uyên sửng sốt một chút.
“Hạ Khương Linh…” Lưu Sầu Định gian nan lên tiếng: “Đồ khốn kiếp! Bà đây không thèm anh!”
Sắc mặt Hạ Khương Linh trầm xuống: “Cô câm miệng cho tôi!”
Tổng giám đốc Phong chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng không nói gì, anh cũng là người từng trải, biết Hạ Khương Linh ôm tâm tư gì với Lưu Sầu Định, thế là ở trong lòng cảm thán một câu: Đặc sắc!
Điều là người trưởng thành rồi, mắt thấy Lưu Sầu Định ngay cả đứng cũng tốn sức, Võ Hạ Uyên quyết định thật nhanh: “Sầu Định, cô… Đồng ý không?”
Đôi mắt của Lưu Sầu Định trong phút chốc tràn ngập nước nhưng bị cô ta hung hăng lau đi, nhìn thấy cô đang vô cùng xoản xít, cuối cùng cô ta chau chặt mày, nhẹ gật đầu: “Ừm’ Hạ Khương Linh cười khẽ, quanh đi quẩn lại, vẫn là rơi vào trong tay anh ta.
Một đoàn người đi lên lầu, mọi người thấy vậy cho rằng bọn họ có chuyện muốn nói, ngoại trừ cảm khái một đôi lời Lưu Sầu Định tốt số thì cũng lười xen vào chuyện của người khác để tránh phiền toái.
Lý Lương Trung đơn giản khóc không ra nước mắt, dù trước đó Võ Hạ Uyên quan sát chằm chằm vẫn có lúc sơ hở, chính do anh ta thừa dịp lúc đó mà bỏ thuốc vào rượu của Lưu Sầu Định, cực kỳ to gan, nhưng trong trường hợp càng lòng trọng càng không ai nghỉ ngờ sẽ xảy ra sự tình đáng sợ thế này, cho nên theo kế hoạch Lý Lương Trung còn tính thời gian, đợi đưa Lưu Sầu Định về phía sau mà ‘sung sướng hưởng thự, đến lúc đó lấy máy chụp ảnh chụp dăm ba bức, hết thảy đều trơn tru.
Ai ngờ Hạ Khương Linh lại tới đây, Trương Tấn Phong còn theo sát phía sau!

Thậm chí là hận không thể giết chết Lưu Sầu Định, nhưng bây giờ hết thảy điều này phải giải thích thế nào?
Đến lầu ba, Lưu Sầu Định đã không đi được, Võ Hạ Uyên đỡ không nổi cô ta, Trương Tấn Phong không có khả năng đụng cô ta, ngay lúc Lưu Sầu Định sắp quỳ trên mặt đất liền có người chặn ngang rồi ôm lấy cô ta, gương mặt của Hạ Khương Linh lạnh tanh, nhìn Võ Hạ Uyên: “Bà chủ Uyên, tiếp theo giao cho tôi”
Mãi đến Hạ Khương Linh và Lưu Sầu Định trở về phòng, Võ Hạ Uyên vẫn còn chưa lấy lại tỉnh thần, chuyện này, đang xảy ra chuyện gì Vậy…
Trương Tấn Phong lập tức gọi điện thoại cho Lê Hào, bảo anh ta lên hành lang lầu ba giám sát và xử lý sạch sẽ, để phòng ngừa những rắc rối có thể xảy ra.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Trương Tấn Phong nắm Võ Hạ Uyên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên vai của người phụ nữ.
‘Võ Hạ Uyên cũng không phát giác: “hít hà” một tiếng: “Tấn Phong, em luôn cảm thấy Lưu ‘Sầu Định và Hạ Khương Linh… như đang cãi nhau, giận dỗi hờn ghen.”
“Nói về bản chất thì là vậy, nhưng khả năng tình huống này còn xấu hơn so với chúng ta dự đoán” Trương Tấn Phong nói tiếp, anh rút ra chiếc thẻ đen vừa rồi lấy từ tay quản lý, thuận tay quét gian phòng bên cạnh rồi dẫn Võ Hạ Uyên vào.
Da thịt Võ Hạ Uyên như bị quay chín mà vẫn chưa kịp phản ứng, khờ dại nói với Trương Tấn Phong nói: “Chúng ta vẫn nên đi xuống đi”
“Lưu Sầu Định đã được Hạ Khương Linh dẫn đi, em cũng không có việc gì” Trương Tấn Phong nói, tháo xuống thắt lưng phía sau bộ lễ phục của Võ Hạ Uyên.
Ám chỉ rõ ràng như vậy khiến Võ Hạ Uyên lập tức tỉnh ngộ, cô đẩy nhẹ Trương Tấn Phong ra một chút: ‘Ấy! Đang trong tiệc rượu mà!”
“Nhưng không có ngay trước mặt mọi người” Trương Tấn Phong hôn lên cần cổ Võ Hạ Uyên, hoàn toàn không thèm để ý: “Lại nói, nhìn Lưu Sầu Định như thế, nhất thời không thể xong trong nửa tiếng nữa, không bằng chúng ta chìm trong thế giới hai người”
‘Võ Hạ Uyên cười ra tiếng: “Anh mỗi ngày đều thế giới hai người…”
Nói rồi, hai người nhanh chóng quấn quýt lấy nhau, Võ Hạ Uyên không có cách nào cự tuyệt Trương Tấn Phong, chỉ cần người đàn ông nói mấy lời mềm mỏng bên tai cô thì cô đều đồng ý.
Thế là mãi đến khi tiệc rượu kết thúc, Trương Tấn Phong khó khăn lắm mới tận hứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.