Người đầu tiên nổi giận là Vino, anh ta cũng không màng tới lời nói độc ác của Võ Hạ Uyên, mà là xoay người trừng mắt nhìn Hoàng. Tân Thâm: “Anh điên rồi? Hoàng Tân Thâm, anh và lves..” “Không có đính hôn” Hoàng Tân Thâm nhíu mày cắt ngang, bước chậm đi vào, ánh mắt luôn dính trên người của Võ Hạ Uyên, xong rồi nói răng: “Tôi có thể giúp cô, cô biết đấy, cho dù ở nước Anh, tôi muốn mang một người đi, cũng tuyệt đối không phải chuyện khó” “Với điều nói trước là?” Võ Hạ Uyên nhếch mày. Thần thái của Hoàng Tấn Thâm khó đoán: “Cô biết tôi muốn cái gì” Kha Thiên Nhật có chút bất an nhìn sang Vino: “Ngài xem… “Hoàng Tân Thâm!” Vino từng chữ từng câu: “Ives đối với anh tình cảm sâu nặng, anh nhất định phải như vậy sao?” “Tôi đến nước Anh chưa từng là vì Ives, điều này hi vọng các người hiểu được” Hoàng Tân Thâm chính là có bản lĩnh dùng giọng điệu bình lặng nói ra khí thế sấm vang chớp giật: “Với lại, chỗ mà bênnước Anh các người ỷ lại vào tôi quá nhiều rồi, nếu như đem Võ Hạ Uyên giao cho tôi, tôi có thể cho các người nhiều hơn.” Võ Hạ Uyên luôn không có lên tiếng, mà là thi thoảng nhìn về phía ngoài cửa. “Cô đang đợi người?” Hoàng Tân Thâm cười khẽ: “Đợi Trương Tấn Phong à?” Anh ta hoàn toàn không bận tâm: “Vino họ giành mất đồ của cô chỉ cần thời gian thoáng chốc, cô cảm thấy Trương Tấn Phong cho dù mọc cánh bay từ Việt Nam qua đây, có thể kịp thời vớt cô không? “Nhờ anh càng vớ vấn” Võ Hạ Uyên thôi thì nói thẳng ra: “Cho dù hôm nay tôi có thể bảo toàn Linh Diên, nhưng anh biết rất rõ tôi phải lấy Linh Diên làm gì, anh cũng sẽ bất chấp thủ đoạn giành đi từ trong tay tôi, Hoàng Tân Thâm, anh so với các người khác cộng đồn lại càng khiến tôi cảm thấy không an toàn” Mày mắt của Hoàng Tân Thâm lặng xuống: “Võ Hạ Uyên, cô và Trương Tấn Phong đã không có kết quả tốt rồi, các người.” “Gái tật mở miệng là nói của cậu khi nào có thể sửa?” Giọng nói trầm lặng từ tính, mang theo luồng sức mạnh khiến người khác thần phục, thoáng chốc khiến khuôn mặt Hoàng “Tân Thâm biến sắc. “Chồng ơi!” Võ Hạ Uyên đứng dậy, ngọt ngào gọi một tiếng. Trương Tấn Phong bước đi dài đi vào, giày da kiểu tây, đôi chân thon dài, anh tự có một luồng cảm giác áp bức khiến người khác sợ hãi, Vino vừa nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy nguy hiểm. Chờ chút! Võ Hạ Uyên vừa rồi gọi anh là gì! Trương Tấn Phong đi qua mọi người tới bên cạnh Võ Hạ Uyên, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo của cô, nhẹ giọng hỏi rằng: “Làm em sợ rồi?” “Không” Võ Hạ Uyên tựa vào lòng anh, không ngừng tự khai thông bản thân, lại có giúp đỡ của Linh Diên, cộng thêm tối qua giao hợp thân mật thế kia,bây giờ nút thắt trong lòng của Võ Hạ Uyên tháo ra, một lúc không gặp Trương Tấn Phong tựa như cách nhau ba mùa thu, một chút cũng không cảm thấy chán ghét. Người kinh ngạc nhất không ai ngoài Hoàng Tân Thâm: “Làm sao có thể..”
“Tôi nói qua, anh hoàn toàn không biết làm như thế nào đi yêu một người” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói: “Hoàng Tân Thâm, có cần thiết cá chết lưới rách tới cùng với chúng tôi không?” Hoàng Tân Thâm nhìn thấy Tống Nhiên bên cạnh Trương Tấn Phong, biết anh nhất định có chuẩn bị mà đến, cứng đụng chạm cứng mình không được một chút lợi ích nào. “Trương Tấn Phong, thời gian còn dài, anh với tôi cứ chờ xem” Hoàng Tân Thâm thản nhiên. Trương Tấn Phong hiện nay tâm trạng tốt, cũng chẳng muốn nói nhảm với anh ta: “Được, tôi đợi đấy” Fansi thấy Hoàng Tân Thâm cũng đi rồi, trong lòng bỗng không chắc chăn, anh ta từng nghe nữ hoàng nói qua, bối cảnh của Võ Hạ Uyên vô cùng lớn mạnh, nhưng anh †a như thế nào cũng không nghĩ tới, ngay cả Hoàng Tân Thâm cũng phải nhường nhịn, đó là người đứng đầu nước Nga đấy. “Các người là lập tức biên mất..” Trương Tấn Phong nhìn qua mọi người trước mắt, giống như đang nhìn người chết: “Hay là tôi đích thân cho người tiễn đi?” ‘Vino còn muốn nói gì, nhưng bị Fansi kéo lại: “Nếu đã vậy, chúng tôi cáo từ” “Ủa?” Bạch Văn Lâm hoang mang: “Vậy Linh Diên làm sao đây?” “Linh Diên?” Trương Tấn Phong có vẻ. ngẫm nghĩ mỉm cười: “Đợi nhà họ Bạch không còn tồn tại rồi, ông còn có thể nghĩ đến Linh Diên không?” Bạch Văn Lâm chỉ cảm thấy hơi lạnh ngập tràn xông thẳng đỉnh đầu, chờ ông ta phản ứng lại được, đã kéo Kha Thiên Nhật ra khỏi khách sạn “Thầy..” Trong lòng của Kha Thiên Nhật cũng vẫn còn sợ hãi. Bạch Văn Xương có chút tuyệt vọng lắc lắc đầu: “Không đụng chạm được đấy” Trong khách sạn, Võ Hạ Uyên ôm lấy vòng eo của Trương Tấn Phong: “Được lắm đấy tổng giám đốc Trương, tuy người trong phòng, nhưng cái gì cũng biết” “Không thì sao làm chồng em được?” Trương Tấn Phong cười nhẹ. “Được rồi” Bùi Tố từ một bên đi ra ngoài: “Sắp bị hai người chua chết rồi” Kim Hoàn Đông đang đứng bên cạnh Bùi Tố, và đằng sau Kim Hoàn Đông, có một bóng dáng nhỏ còn đang cố gắng ẩn nấp. “Cảnh Hiên!” Võ Hạ Uyên cố tình tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao con lại mập ra rồi? Mập tới chú Hoàn Đông của con cũng che không được rồi” “Mẹ nói bậy!” Cảnh Hiên thoáng chốc bị đạp phải chỗ đau, liền nhảy ra: “Hôm qua con cân nặng rồi! Còn ít đi hai kí” “Là nhiều hơn hai kí” Giọng nói của Kim Hoàn Đông dịu dàng đính chính.
Cảnh Hiên bỗng ủ rủ cả khuôn mặt: “Chú Hoàn Đông..” Ngay cả Trương Tấn Phong cũng không nhịn được cười ra tiếng. ‘Võ Hạ Uyên đi qua ôm Cảnh Hiên lên, hung hăng hôn hết vài miếng, ngước đầu lên lại, nhìn thấy Đạo Đôn và vợ của ông ta đứng ở nơi không xa, hai người đều đang cười “Tôi đến là đế từ biệt với cô” Đạo Đôn cười nói: “Bà nhà khỏi rồi, thì tôi dẫn bà ta về nhà” “Vậy ông để lại cho tôi một phương thức liên hệ cụ thể, sau này tôi gửi ngang thơm qua đó theo đúng thời gian” Đạo Đôn gật đầu, đưa cho Võ Hạ Uyên một mảnh giấy viết sẵn trước đó: “Linh Diên là món đồ tà, đa số người chỉ biết nhiều năm trước tôi dâng hiến cho hoàng gia nước Anh, nhưng lại không biết tôi có hai cái, nhưng hiện nay cái này tới tay cô rồi. Bạch Văn Lâm trước đó là có chút lo âu, lo rằng người khác nhớ lấy nên giúp tôi che giấu, nhưng hiện nay ông ta vì con gái bảo bối đó của ông ta, chuyện gì cũng có thể làm ra được, có lẽ qua không bao lâu nữa, thì sẽ có càng nhiều người biết Linh Diên trong tay của cô” Đạo Đôn lời nói sâu xa: “Bạn nhỏ, quân tử không tội mang ngọc mắc tội, đạo lí này tôi nghĩ cô hiểu rõ” Nói xong, Đạo Đôn như là nghĩ đến gì đó, nhìn sang Trương Tấn Phong bên cạnh: “Nhưng chồng cô rất tài giỏi.” Trương Tấn Phong gật đầu: “Cảm ơn ông” “Không cần cảm ơn” Đạo Đôn ôm lấy vợ của mình, cảm thán một câu: “Vậy thì trời cao biến rộng, chúng ta có duyên gặp lại” “Cũng khá tiêu sái” Bùi Tố nhìn bóng dáng của Đạo Đôn biến mất, phát hiện ánh nhìn rình mò xung quanh nhiều hơn không ít: “Lên trên nói Về tới phòng của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên vừa rót nước cho mọi người vừa hỏi Tống Nhiên: “Khương Mộc họ như thế nào?” “Cũng coi như là sống cuộc sống của người bình thường rồi, cũng có nhà rồi, bây giờ xưởng thuốc xây lên, họ sẽ bận rộn lắm đây” Tống Nhiên cười nói. “Cũng không tồi” Võ Hạ Uyên tin tưởng hiệu suất làm việc của Tống Nhiên, cũng trở nên lo cho đại sự cả đời của Tống Nhiên: thời gian mấy tháng nay, có gặp được cô gái yêu thích không?” Tống Nhiên đỏ mặt: “Bà chủ, sao lại nói tới cái này rồi?” “Hai mươi tám tuổi rồi mà” Võ Hạ Uyên lời nói sâu xa: “Không nhỏ rồi” Ai ngờ cô vừa nói xong lời này, Tống Nhiên nửa ngày không động tĩnh, Trương Tấn Phong bỗng nhiên nhìn qua, phát hiện thanh niên hơi đỏ mặt, kiềm không được hỏi: “Thật sự tìm được rồi?” Tiếp nhận ánh mắt nhiều chuyện của mọi người, Tống Nhiên ngại ngùng gật gật đầu: “Ừm” “Ai vậy?” Võ Hạ Uyên chờ đợi không được nữa. “Bà chủ còn nhớ cô bé lúc trước băng bó vết thương cho tôi đó không?” Tống Nhiên nói rằng: “Là mẹ của bé đó” Võ Hạ Uyên đơ người, Trương Tấn Phong cũng đơ ngườitheo luôn rồi “Tại sao?” Trương Tấn Phong bây giờ chỉ muốn biết cái này. Tống Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc: “Vì mẹ hiền vợ tốt”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]