“Thật ra cũng không có đồ chơi gì” Bùi Tố vừa cố tỏ ra lớn tiếng nói chuyện, vừa để Võ Hạ Uyên đi vào, bây giờ cô ta xác định, Võ Hạ Uyên chắc chắn là biết cái gì rồi, nếu không sao lại tự nhiên nhất định phải vào xem đồ chơi trong phòng ngủ? Còn nói nghe rất hay rằng hôm đó lúc qua đây phát hiện một thứ vô cùng hiếm lạ, cũng muốn đem một cái về cho.
Cảnh Hiên Sau khi Võ Hạ Uyên đi vào thì ánh mắt nhìn về phía tủ, cười như không cười, tùy tiện chỉ cào một con khủng long nối lại: “Đúng, chính là cái này, em xem thử thương hiệu” Cô vừa nói vừa cầm con khủng long lên, tự mình lầm bầm: “Cái này có ích cho trí tuệ, Cảnh Hoài chắc chẳn thích”
Kim Hoàn Đông đứng ở cửa, thầm nghĩ “Có ích trí tuệ cái gì chứ, con trai em sớm thì có thể tháo ra lắp về rồi tháo ra lại rồi, óc vít cũng làm mất hết vài cái”
“Chị Tố, chỉ nhiêu đây đồ chơi à? Trong tủ còn có chứ?” Võ Hạ Uyên giả vờ không để ý hỏi.
Trong tủ áo, hai bàn tay một lớn một nhỏ siết chặt với nhau.
“Hết rồi” Bùi ic này ngược lại trở nên thản nhiên: “Đều là quần áo của chị”
“Vậy được” Võ Hạ Uyên vừa đứng dậy, tiếng chuông điện thoại reo lên, một giọng chào hỏi có vẻ già nua, là Đạo Đôn.
“Bạn nhỏ à, tôi từ bên nhân viên của hội giao lưu đó lấy được phương thức liên hệ của cô, không làm phiền tới cô chứ?” Đạo Đôn nở đầy nụ cười hỏi “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694701/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.