Chương trước
Chương sau
Tấn Phong thấy Hạ Uyên đã quay trở lại con đường cũ, xung quanh bốn phía đều là người anh cũng cảm thấy yên tâm hơn nên ra hiệu cho tài xế quay về, Đức Minh cuối cùng vẫn không nố mà ngoảnh lại nhìn rồi ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ ngồi của mình và thắt dây an toàn.
Ngay sau khi Tấn Phong vừa dứt lời quay đi, một vài người đàn ông trang điểm ăn mặc lòe loẹt đã chặn đường Hạ Uyên.
“Dừng lại, đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Người đàn ông dẫn đầu nhìn Hạ Uyên một lượt từ trên xuống dưới, xoa xoa cái căm đầy mỡ của mình nói. Hạ Uyên rơi vào một hồi trầm tư, chặn người ngay trên đường ở thành phố Hồ Chí Minh, càn rỡ như vậy sao?
“Mấy anh nhận nhầm người rồi phải không?” Hạ Uyên ngập ngừng hỏi, từ khi đến nước A tới giờ hình như cô chưa từng đắc tội với người ngoài cung bao giờ.
Cô chính là người chúng tôi cần tìm!” Người đàn ông dẫn đầu hạ giọng nói “Các anh em, trói cô ta lại!”
Hạ Uyên vẻ mặt sửng sốt, lập tức cùng bên kia bắt đâu đánh nhau, nhưng chỉ sau vài giây, Hạ Uyên liền phát hiện có điều không ổn, những người bên kia đều không phải là chỉ có cái vỏ bên ngoài, bọn họ ai nấy đều có kĩ năng cao! Một mình cô khẳng định là không đấu lại được nhiều người như vậy, Hạ Uyên dần dần rơi vào thế nguy, khi quay người lại, cô chạm phải ánh mắt của tên cầm đầu, bình tĩnh mà rét lạnh, hoàn toàn không có chút ất ơ nào như lúc nãy. Hạ Uyên lúc này mới hoảng loạn nhận ra rằng mình đã khinh địch rồi!
Lúc này ở xung quanh có khá nhiều người nhưng không một ai dám xông lên giúp đỡ, thấy đối phương càng ngày càng ra tay ác liệt, Hạ Uyên định dùng bột gây mê giấu trong tay áo để hạ gục tất cả, nhưng ngay tại lúc này, hộ vệ hoàng gia lao tới. Hạ Uyên thu t: hộ vệ vây xung quang cô, đám ngư thấy tình hình không ổn nên quay đầu bỏ chạy, nhưng có một kẻ chạy chậm nên bị bắt lại.
Người đàn ông cầm đầu nhìn lại, lộ ra vẻ nóng lòng và lo lắng, Hạ Uyên nhớ kỹ dáng vẻ của anh ta.
Bị điên rồi sao? Sao lại bắt người ngay trên phố.
“Cô Hạ Uyên, cô không sao chứ?” Có người hỏi Hạ Uyên lắc đầu: “Không sao”
“Cô Hạ Uyên, vì sự an toàn của cô, xin hãy cùng chúng tôi trở về trước.”
“Đi thôi”
Hạ Uyên suýt chút nữa thì bị thương, chuyện này nhanh chóng đến tai của Nữ hoàng, Hạ Uyên vừa uống một ngụm trà trong trong sảnh, liền nghe thấy Ái Luân đi tới trước mặt cô nói: “Hạ Uyên! Cô không sao chứ?!”
“Tôi không sao.”
Hạ Uyên cười nhẹ với Ái Luân. Nhìn thấy nữ hoàng ở ngay phía sau anh ta, cô lập tức đứng dậy cung kính chào hỏi: “Nữ hoàng!”

Điều khiến Hạ Uyên ngạc nhiên chính là Duy Nặc ở bên cạnh bà, không phải hăn chưa từng quan tâm đến chuyện của người khác sao? Sao lại đến đây, xem náo nhiệt ư? Quản gia đến báo tin thấy vậy đều rất kinh ngạc. Nữ hoàng năm lấy cổ tay Hạ Uyên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Không sao là tốt rồi!
Ái Luân xúc động hét to: “Mấy kẻ đó ở đâu?”
Ngay lúc đó quản gia bước vào và nói ngay: “Một người đã bị bắt, những người còn lại vẫn đang trên đường truy đuổi.”
Nữ hoàng ngồi lên vị trí chủ trì, hơi hơi nâng cằm lên, nói: “Dẫn người lên.”
Người bị áp giải lên là thanh niên tâm hơn hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường. Sau khi vào, tên kia bảo trì im lặng từ đầu tới cuối, một lời cũng không nói giống như là dù có chết cũng không mở lời.
“Tại sao lại muốn bắt bác sĩ?” Nữ hoàng hỏi.
Người đàn ông khit mũi, không nói gì. Hạ Uyên càng ngày càng cảm thấy kỳ quái. Tại sao đám người này lại muốn bắt cô, lúc đó vị trí của cô cách hoàng cung chưa đầy một kilomet, một khi gây sự chính là đe dọa đến sự an toàn của cả hoàng cung, ai có thể chạy trốn? Hơn nữa, thái độ gay gắt này của nữ hoàng khiến Hạ Uyên có chút không thể giải thích được, thân là chủ của một quốc gia từ khi nào lại phải xử lý những chuyện linh tinh này?
“Hay là? Hãy giao hẳn cho Sa Thiết Mạn, bảo đảm sẽ làm cho bọn chúng nhả hết mọi chữ ra sạch sẽ ” Ái Luân cười nhạo.
Sa Thiết Mạn, người nổi tiếng được gọi là “Búa Sắt” của nước A, bất kể tên gián điệp nào xâm nhập vào nước A, chỉ cần rơi vào tay ông ta, ít nhiều cũng nói ra chút tin tức hữu dụng.
Duy Nặc im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Tát Thiết Mạn gần đây tâm trạng không tốt lắm. Người này sợ rằng nếu đưa đi thì không thể sống sót trở về”
Hạ Uyên thở dài: “Để tôi”
Ái Luân: “Hả?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Hạ Uyên không để ý, cô bước tới chỗ người đàn ông bị giam giữ, phẩy tay một cái, Ái Luân dường như nhìn thấy một lớp bột màu hồng nhạt bay ra sau đó biến mất như một đám mây, sau đó ánh mắt của người đàn ông dần trở nên đờ đẫn. Sau khi bột phấn biến mất, chỉ nghe thấy tiếng Hạ Uyên cất lên: “Ngươi tên là gì?”
“Bộc An.”
Tất cả mọi người đều bị chuyện này làm cho kinh ngạc, ngay cả Duy Nặc cũng bất ngờ nhìn sang. Hạ Uyên nói tiếp: “Muốn bắt tôi sao?”
Người đàn ông gật đầu một cách máy móc: “Ừ “Ai bảo anh tới?”
Câu hỏi này làm khó anh ta rồi, tên đàn ông nhíu mày rồi từ từ quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt anh ta, Hạ Uyên dường như nhớ ra u gì đó, cô thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói “Nói ra đáp án mà anh nên nói”

Thoạt nhìn, câu hỏi này của cô là muốn hẳn nói ra sự thật, nhưng chỉ có Hạ Uyên biết, đây là câu hỏi ám thị, đáp án cuối cùng của người đàn ông đưa ra không phải là người sai khiến, mà là hỏi người sau lưng thật sự mà bọn họ ghi nhớ trong tim, vì vậy mới nói “Đáp án nên nói ra”.
Tên đàn ông không chút do dự “Lâm Tâm An”
Lâm Tâm An không phải ai khác, chính là người hầu bên cạnh Lâm Tú Nhã, rất thích đối đầu với Hạ Uyên, nghe nói bố mẹ cô ta mất sớm, sau khi bị đưa vào cung thì đi theo Lâm Tú Nhã, bởi vì có tình cảm chị em thân thiết với Lâm Tú Nhã, Lâm Tú Nhã cũng coi cô ta như em gái, để cô ta lấy theo họ mình.
Mặc dù đa số mọi người đều biết, nhưng là vì nguyên nhân xem thường hoặc cẩn trọng, thường không quen gọi họ của cô †a, nên chỉ gọi là Tâm An.
Những kẻ kia chặn đường Hạ Uyên là do chỉ đạo của Lâm Tâm An? Không, một người hầu mà lại to gan dám động tới Hạ Uyên ngay trước mặt nữ hoàng, vì vậy chỉ có thể là người đứng sau Lâm Tâm An – Lâm Tú Nhã.
Đây là suy đoán mà người bình thường sẽ nghĩ tới, Duy Nặc lập tức nổi cơn thịnh nộ “Anh đang nói linh tinh gì vậy.”
Trong lòng Hạ Uyên cũng nghĩ đúng là đang ăn nói lung tung, bởi vì cái tên người đàn ông nói ra chính là tên người đứng sau lưng, cô quay lại nhìn nữ hoàng, mặc dù mặt không biến sắc, nhưng Hạ Uyên vẫn cảm nhận được, bà ấy thở nhẹ một hơi.
Hạ Uyên cũng đã có đoán được từ trước, nhưng cô nghĩ không thông vì sao nữ hoàng lại nhắm vào mình?
Nhưng nghĩ tới hộ vệ hoàng gia đến kịp lúc, Hạ Uyên bất chợt hiểu ra, nữ hoàng căn bản không muốn bản thân mình xảy ra chuyện, đây tất cả chỉ là một màn kịch dành cho Lâm Tú Nhã mà thôi Nữ hoàng đã không thể giữ cô ta bên người, người chuẩn bị động tay rồi.
Nặc mặt nghiêm túc nói “Lừa à? Cô dựa vào đâu mà cô hỏi thì anh ta phải trả lời thật”
Nữ hoàng ánh mắt mơ hồ, phức tạp: “Là điều hương tâm thuật?”
Hạ Uyên gật đầu “Đúng vậy”
Duy Nặc vẻ mặt đứng hình chốc lát, rồi cười lớn: “Bí thuật của nước A, nghe nói đã sớm thất truyền, cô không phải là người Nam à? Học thuật này từ đâu? Tôi thấy tất thứ này đều là cô đang tự biên tự diễn đó, cô…” Duy Nặc còn chưa nói xong, Hạ Uyên đột nhiên quay người Anh ta gửi thấy một mùi hương kì dị, cùng lúc đó ý thức được phải cách xa người này, Duy Nặc toàn thân dường như ám mùi quái dị, ánh mắt hoảng hồn nhìn bản thân “Sinh nhật của anh” anh ta nghe thấy Hạ Uyên hỏi Sau đó Duy Nặc sợ hãi phát hiện ra, anh không thể khống chế chính mình “ 30 tháng 9”
“Thực vật thích nhất”
“Cây hạt dẻ…”
Giây tiếp theo, dường như bên tai vang lên tiếng “Tách”, âm thanh nhỏ vụn vang lên, Duy Nặc đột nhiên như trở lại, hít ngụm khí lớn, y như nhìn thấy một con quái vật, liếc nhìn Hạ Uyên, lùi ra sau 2 bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.