Chương trước
Chương sau
Ái Luân chạy tới bên cạnh Võ Hạ Uyên, không nhịn được cười nói: “Sao nào, cô thích thịt nướng nhất phải không? Có phải là định…”
Lời nói còn chưa dứt, Võ Hạ Uyên đã bóc lớp.
đất phía ngoài, sau đó là lớp lá, mùi thơm xộc thẳng lên mũi. Ái Luân vì thế cũng không nói gì nữa Thơm quát ‘Võ Hạ Uyên nhìn Ái Luân với dáng vẻ âm lấy con gà nướng lên định : “Tạm biệt!”
“Này, này” Ái Luân Đuổi theo Hạ Uyên: “Vậy là sao? Hai chúng ta thân thiết như vậy mà cô định ăn một mình sao?”
Hạ Uyên: “Vậy thì xin lỗi nha!”
Ái Luân: *…
Nữ Hoàng nhìn hai người bọn họ, một người chạy một người đuổi, trên mặt nở một nụ cười thầm.
Lâm Tú Nhã cũng để ý tới Nữ Hoàng. Cô không giấu được sự lo lắng: “Điện hạ, chúng †a quay về thôi!”
Duy Nặc cau mày lại nói: “Không phải sợ, có anh bảo vệ”
Không phải ngẫu nhiên mà Lâm Tú Nhã tới đây. Những người hầu truyền tai nhau về việc làm trong bếp của Hạ Uyên vào sáng nay cô cũng đã vô tình nghe được. Cô không thể kiềm chế được sự tò mò của mình. Điều này mới khiến cho Duy Nặc đích thân đi tới. Anh không ngờ rằng Nữ Hoàng cũng đã trở về.
Lâm Tú Nhã không thể không để tâm tới Hạ Uyên. Người phụ nữ này ngày nào cũng tự nhốt mình trong phòng. Từ trước tới nay không kết giao với những người xung quanh.
Nhưng đối với nữ hoàng thì cô lại rất được coi trọng. Dù Ái Luân không thích lại gần nữ giới nhưng vẫn thích chơi cùng cô. Cứ nghĩ những điều mà Tiểu An nói ngày hôm đó tìm Lâm Tú Nhã lại rộn lên từng hồi. Hạ Uyên quá đặc biệt.
Mỗi khi cô xuất hiện là lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Marina và Nữ Hoàng cùng có chung một mối thù. Vừa nhìn thấy Lâm Tú Nhã hai người không quan tâm tới nghỉ lễ quý tộc mà quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt khinh biệt: “Cô ta thực sự coi đây là nhà của mình hay sao?”
Nữ Hoàng cũng đã chỉ ra rõ, tâm trạng liền trở lên vui hẳn. Mặc dù vẫn đáp lại khi nhìn thấy Lâm Tú Nhã, nhưng nghĩ lại, chỉ cần bản thân không buông bỏ, gia tộc không buông thì Duy Nặc không thể lấy cô làm vợ. Sinh ra đã là một thị nữ nghèo sao có thể trở thành vương phï? Trừ khi Duy Nặc từ bỏ thân phận hoàng tử. Nếu anh thực sự làm điều đó thì tình cảm của hai người họ sẽ bị rạn nứt.Về điểm này nữ hoàng khẳng định bà rất hiểu con trai của mình. Chính là vì chưa trải qua sóng gió cuộc.
đời nên đối với sự việc của năm năm trước cảm thấy có chút hoài niệm.
“Muốn đợi thì cứ để cho cô ta đợi đi” Nữ Hoàng nhìn Lâm Tú Nhã với thái độ kiêu ngạo.
Bên này, Ái Luân vịn lấy tay của Hạ Uyên nói: “Cho tôi cơ hội nếm thử đi!”
Hạ Uyên trong lòng nửa muốn nửa không.

Nhưng cô không thể bỏ qua lời thỉnh cầu của Ái Luân. Cô do dự nghĩ một hồi rồi nói: “Một chiếc đùi gà Ái Luân: “Thành giao!
Hạ Uyên xé một bên đùi gà bị dính ít tro đen đưa cho Ái Luân: “Cho cậu!”
Luận nhận lấy chiếc đùi gà nhưng có chút không vừa ý: “Có tro này!”
“Ăn được” Rồi Hạ Uyên lại xúi giục: “Cậu cứ ăn thử đi!”
Mọi sự chú ý của Ái Luân đã bị thu hút bởi những thứ trong tay của Hạ Uyên. Không nhìn thấy đám người Duy Nặc đâu. Anh ngửi ngửi chiếc đùi gà rồi căn một miếng: “II”
“Ngon quá..”Ái Luân cầm chiếc đùi gà nói tiếp: “Tôi có một bình rượu nho được ủ từ rất lâu rất ngon”
Hạ Uyên nhướn lông mày lên: “Vậy nên?”
Ái Luân: “Nhưng một con gà cô ăn cũng không thể hết được”
Trong chốc lát hai người đạt được sự thống nhất: “Được, chúng ta đi”
Thực ra, Hạ Uyên đã để ý tới Nặc Duy và Lâm Tú Nhã từ lâu nhưng cô lại không muốn nói chuyện với họ. Mượn cớ lời mời của Ái Luân mà hai người rời khỏi nơi đây.
Phu nhân Marina nói nhỏ: “Tình cảm của hai người họ thực sự rất tốt, chị nói xem Ái Luân liệu có thể sẽ…”
“Không thể nào” Nữ hoàng nói một cách kiên định. Bà là người hiểu Ái Luân nhất. Cậu đơn thuần chỉ là quan tâm tới Hạ Uyên, không có một chút tình cảm nam nữ nào.
Đang nói, Duy Nặc bất ngờ dắt Lâm Tú Nhã tới.
Lần này, bà không lảng tránh như trước nữa. Bởi vì bà biết rằng mỗi lần nhắm vào Lâm Tú Nhã sẽ khiến cho hiềm khích của Duy Nặc đối với bà càng nhiều hơn.
“Bái kiến Nữ Hoàng, bái kiến phu nhân Marina” Lâm Tú Nhã đỏ mặt lắp bắp nói.
Nữ Hoàng đứng thẳng dậy, nhìn xuống phía Lâm Tú Nhã. Bà ghét nhất người con gái luôn tỏ ra yếu đuối, như vậy sao có đủ tư cách để trở thành vương phi?
“Buổi chiều tốt lành” Nữ Hoàng đáp lại với giọng nhẹ nhàng Nữ Hoàng vừa nói xong làm Duy Nặc đầy kinh ngạc.
“Cô đã từng cứu mạng Duy Nặc, là người có công với hoàng tộc ta” Giọng điệu của Nữ Hoàng rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng lại xa lạ: “Sống ở trong hoàng cung này nếu cảm thấy không được thoải mái thì hãy nói với quản gia, họ sẽ hết lòng tiếp đãi cô”
Đây là lần đầu tiên mà Nữ Hoàng nói với Lâm Tú Nhã nhiều như vậy. Theo lý mà nói thì cô ấy nên vui nhưng cô lại sợ tái mặt. Bởi vì giữa những câu nói của nữ hoàng chỉ có một ý, đó là đối đãi với cô tốt chỉ là vì cô là ân nhân cứu mạng Duy Nặc.

Điều quan trọng hơn cả là một người rõ ràng rất ghét bạn lại không cáu gắt, cưồng loạn với bạn.Điều đó chứng tỏ sự ghét bỏ của họ tuyệt đối không bao giờ có thể thay đổi.
Duy Nặc có lẽ cũng trở lên cảnh giác hơn, nhíu mày nói: “Con sẽ tự mình chăm sóc tốt cho Tú Nhã.
Nữ Hoàng nhìn Nặc Duy, trong đôi mắt hiện rõ lên sự thất vọng.
Duy Nặc lo sợ trong lòng, đây là lần đầu tiên mà mẹ nhìn anh với ánh mắt đó.
“Vây các con tự lo cho mình đi” Nữ hoàng khoắc lấy tay phu nhân Marina: “Chúng ta đi trước đây”
Ở nơi xa xa, Hạ Uyên đang ngồi ở ngoài ban công trên lầu hai. Cô quay lại nhìn Ái Luân ăn mà khóe miệng bị lem bẩn: “Anh ăn từ từ thôi,để cho tôi một chút”
“Để lại cho cô rồi” Ái Luân ném một cục xương xuống: “Trời ơi! Cô đã giấu đi tay nghề của mình sao? Đây là món gà ngon nhất mà tôi từng ăn”
“Vâng, nghe được lời này tôi rất vui”
“Tôi nói thật” Ái Luân nói tiếp: “Sau khi cô đi rồi tôi sẽ không được ăn những món ngon như thế này nữa”
Hạ Uyên cười nói: “Ở hoàng cung tốt như vậy sao cậu lại nghĩ tôi sẽ đï?”
“Tâm cô không ở đây” Ái Luân có chút nghiêm túc: “Tôi có thể cảm nhận được” Ái Luân ngừng nói một lúc, tay gõ nhẹ lên bàn hai tiếng: “Cô trị bệnh cho mẹ tôi, nhưng lại không màng gì hết. Hạ Uyên, nếu như… nếu như cô có mưu toan ngược lại tôi mới cảm thấy đó mới chính là con người thật của cô, đáng lẽ cô nên là người như vậy”
Hạ Uyên bình tính không nói gì. Sau một hồi, cô năm ra bàn, rút ngắn khoảng cách với Ái Luân. Điều này làm cho Ái Luân cảm thấy tin tưởng một cách khó hiểu. Sau đó Hạ Uyên nói nhẹ: “Anh biết…linh tiên không?
Ái Luân hơi trừng mắt Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Anh có biết không?”
Ái Luân gật đầu: “Theo như hiểu biết của tôi, đây là loại thuốc quý, cả hoàng cung cũng chỉ có một viên”
Hình như anh đã nghĩ ra điều gì đó, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, coi như cô chữa trị cho mẹ tôi khỏi bệnh thì bà ấy cũng không thể đưa cô linh tiên được”
“Vậy đó là lợi ích của tôi, .” Hạ Uyên tựa lưng nói tiếp: “Cứ từ từ, tôi vẫn còn hai tháng nữa”
Xin lỗi, e là tôi không giúp gì được cô” Ái Luân nói với giọng buồn bã.
“Không, cậu đã giúp tôi rất nhiều” Hạ Uyên nói tiếp: “Nhưng tôi mong chuyện về linh tiên cậu có thể tạm thời giữ kín giùm tôi” Thấy Ái Luân gật đầu đồng ý, Hạ Uyên cười nói tiếp: “Vậy tôi sẽ mời cậu ăn đồ ngon”
Vài ngày sau đó, hoàng cung không còn náo nhiệt nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.