Chương 362: Tôi nghĩ cô ấy thích Điện hạ Không phải Võ Hạ Uyên tự làm khó mình, mà là cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cô rất khó có thể cảm thông thêm nữa. Nếu không phải là vì Lăng Hàn, cô sẽ không bao giờ đồng ý trị bệnh cho những người trong hoàng cung. ‘Vừa rồi cô còn giảng giải cho Nữ Hoàng nhưng thật ra lại là đang giải thích cho chính bản thân mình. Đến khi nhäc đến Trương Tấn Phong, trong lòng Võ Hạ Uyên vẫn còn đang bối rối, nhưng vẫn vô thức nói ra toàn những điều tốt đẹp về người đàn ông ấy. Võ Hạ Uyên trước đây như một con thú bị mắc kẹt sâu trong sương mù, thân thể bị thương khi liên tục va phải đá nhọn. Nhưng giờ đây, cô có thể lần mò theo từng cơn gió và những tia sáng mờ mịt Lâm Tú Nhã nghe giọng điệu Võ Hạ Uyên lạnh lùng, vô tình run lên, cô bất đắc dĩ nở nụ cười: “Không còn sớm nữa” Nhưng người giúp việc bên cạnh Lâm Tú Nhã lại không tin: “Cô có biết cô Tú Nhã là ai không? Bác sĩ nhỏ, cô dám nói chuyện với cô Tú Nhã thế này sao!” Lâm Tú Nhã vội vàng nói: “Tiểu An!”. Sau đó vội vã giải thích cho Võ Hạ Uyên: “Xin lỗi, cô gái này là do tôi dạy hư. Bây giờ không còn chuyện gì nữa, cô cứ tiếp tục bận chuyện của cô” Võ Hạ Uyên gật đầu rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại. “Tiểu thư, rốt cuộc thái độ của cô ấy là như thế nào vậy?”- Tiểu An tức giận. Lâm Tú Nhã cười nói: “Nghe nói cô ta tuy không phải hoàng y nhưng rất có uy lực, nói chung là một người bác sĩ rất có khí phách” “Cái gì vậy!”- Tiểu An nhìn chằm chăm về phía Võ Hạ Uyên đang dần biến mất, rất không phục nói: “Tôi nghĩ cô ấy chỉ khi nói chuyện với Điện hạ Duy Nặc mới không bình thường!” Tiểu An vừa chuyển mắt sang, cô thực sự là không vừa mắt Võ Hạ Uyên, cộng với sự phụ bạc của Lâm Tú Nhã bao năm qua, nên cô mở miệng nói: “Ừ, tiểu thư, cô không biết là lúc “Cô cô ấy nói chuyện với Điện hạ Duy Nặc vui cười hạnh phúc như thế nào đâu!” – Tiểu An càng quá đáng, nói càng như cô nhìn thấy thật: “Thưa tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy chỉ thích Điện hạ, nhưng lúc này mới biết tấm lòng của Điện hạ chỉ dành cho cô như thế nào. Điều này thật khiến cô mất đi mặt mũi! Khi nào điện hạ trở lại cô nhất định phải nói chuyện với điện hại”
Lại một lần nữa rơi xuống từ vách núi, Võ Hạ Uyên lại tuyệt vọng trong cơn mơ màng. Đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô, cô cố gắng nhìn lên nhưng lại bị ánh sáng trắng che mất, không thể phân biệt được mặt người, dường như không thể gượng dậy được. Người đàn ông cũng hơi trầm xuống, ngay lúc Võ Hạ Uyên muốn đây tay anh ta ra, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Uyên, anh sẽ ở bên em” Võ Hạ Uyên chợt tỉnh giấc. Cô thở hổn hển, nhìn chăm chằm trần nhà màu vàng nâu. Một lúc sau mới từ từ đứng dậy, bên ngoài trời đã sáng. Võ Hạ Uyên ngồi đơ ra một lúc rồi mỉm cười. Cô thực sự cảm thấy một làn gió mát trong sự đau khổ âm ỉ kéo dài Khi Võ Hạ Uyên ra khỏi phòng lần nữa, vẻ bối rối và hoảng sợ trên gương mặt cô đã biến mất từ lâu. Cô đi đến phòng của Nữ Hoàng, quản gia nói với cô rằng sáng sớm hôm nay Nữ Hoàng đã tới chơi với phu nhân Marina. ‘Võ Hạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, xin quản gia một ít dược liệu, trở về phòng xông hương cả buổi sáng. Nhưng đến khi nhìn những món ăn do người giúp việc dọn ra, đầu lưỡi cô lại cảm thấy chua xót. “Ở đây.. các người có gà không?” Võ Hạ Uyên ngập ngừng hỏi: “Con còn sống ấy”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]