Võ Hạ Uyên liếc mắt thấy một người đang từ từ bước vào, dáng người anh ta cao gầy trong chiếc quần đen và áo trắng, anh ta có một đôi lông mày giống Ellen đến tám phần, nhưng lại trầm tĩnh hơn Ellen, giống như một vũng nước tù mất đi sức sống, rõ ràng với tướng mạo của anh ta, cười lên hẳn phải rất dịu dàng mới đúng. Xem ra người đang đến là Vino rồi, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ. Nữ hoàng nắm lấy váy, cười rất nhã nhặn: “Con đã trở lại?” Ánh mắt Vino bình tĩnh quét qua đám người, cuối cùng rơi trên người Võ Hạ Uyên: “Cô ta là ai?” “Một vị khách có thể chữa trị chứng đau đầu của mẹ” Ellen chặn trước mặt nữ hoàng, trên mặt là vẻ thù địch không che giấu được. Võ Hạ Uyên thở dài trong lòng, lại xuất hiện một màn kịch ân oán xích mích à Vino cười giễu cợt: “Đến bác sĩ còn không chữa khỏi được bệnh. Các người đây là bước đến đường cùng mà bắt đầu tôn thờ Đạo giáo. rồi sao?” Không giống thái độ của một người con trai nên có trước bệnh tình của mẹ mình. “Cậu!” Ellen có vẻ muốn trở mặt. “Được rồi!” Nữ hoàng kéo cậu, nhìn Vino cười miễn cưỡng: “Con có muốn dùng bữa tối với chúng ta không? “Không cần” Vino vẻ mặt không mấy thân thiện, vừa đi vừa nói: “Bảo quản gia mang bữa tối đến phòng tôi” Sau đó anh ta biến mất trong góc rẽ. ‘Võ Hạ Uyên như ngồi trên đống lửa, ban sáng còn cảm thấy mình may mắn, ai ngờ buổi tối lại phá đám chuyện gia đình nhà người ta. “Cũng xin tiểu thư đừng chê cười” Nữ hoàng có ý xin lỗi. Võ Hạ Uyên rất thức thời liên chuyển chủ đề: ‘Không có gì, đúng rồi, để chữa trị cho người tôi có thể phải cần thêm một số dược liệu nữa.” Ellen ngay lập tức bị thu hút sự chú ý: “Cô muốn cái gì? Tôi đều có thể làm hết cho côi Hai chữ Linh Diên đã ở trên môi nhưng lại bị Võ Hạ Uyên nuốt xuống, vẫn chưa đến lúc, phải làm ra chút thành quả rồi mới có thể khiến đối phương từ từ nghe theo, nếu không ù ở g đã đòi thứ đắt nhất, sẽ khiến ai “Vậy thì tôi về sẽ lập danh sách đầy đủ cho Hoàng tử Ellen.” Ellen vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đềt” Võ Hạ Uyên dự định sẽ phối hợp điều chế hương tâm thuật khiến lần điều trị này thành công một nửa, đợi Ellen đưa dược liệu tới, cô có thời gian sẽ ở trong phòng điều chế hương. liệu, nhân tiện bào chế một chút thuốc viên để uống nữa.
Nữ hoàng lần thứ hai đau đầu, Võ Hạ Uyên đốt hương tĩnh tâm ngưng thần trong phò bà, đem theo một và à b thể giảm đau, còn có khả năng làm tinh thần trở nên vui vẻ, sau đó lại cho nữ hoàng uống thuốc viên, lại xoa bóp một lúc. Nữ hoàng ngủ say một giấc, đợi khi tỉnh dậy, cả người tràn đầy sức sống, cũng sẽ không còn những hậu di chứng khiến bà ốm đau phiền muộn nữa ‘Võ Hạ Uyên ngay lập tức trở thành người nổi tiếng trong hoàng thất. Ngọc ngà châu báu, trang phục sang trọng được đưa vào phòng cô như nước chảy, nhưng Võ Hạ Uyên chưa từng dùng qua, cô không quan tâm đến chúng, mục đích cuối cùng của cô chỉ có Lăng Diên. “Võ Hạ Uyên!” Ellen với Võ Hạ Uyên gần đây đã dần trở nên thân thiết, tính cách sôi nổi cũng dân dần lộ ra, nói cho cùng thì cậu ấy cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi: “Cô lại đang điều chế gì vậy? Mùi thơm quá! “Bệnh đau đầu của nữ hoàng đã có chút thuyên giảm, tôi muốn đổi loại hương khác” “Cô quá khiêm tốn rồi!” Ellen tùy ý nhặt một lá thuốc trên bàn ngậm trong miệng. “Có chút hơi thuyên giảm chỗ nào? Tình trạng của mẹ đã khá rất nhiều hơn rồi. Hôm qua bà ấy còn đi chơi bowling cùng phu nhân Marina kìa,’ ‘Võ Hạ Uyên khẽ liếc mắt: “Thật sao?” Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, ánh lên một mảng lông tơ mảnh màu vàng kim nhàn nhạt. Ellen sững người một lúc, cậu luôn biết Võ Hạ Uyên trông rất đẹp, nhưng nữ nhân luôn có thể trong một khoảnh khắc nào đó đẹp đến mức làm tim người khác phải đập nhanh. “Hoàng tử Ellen, nhìn trộm người khác là bất lịch sự đó” Võ Hạ Uyên đặt hương liệu xuống, quay đầu như cười như không. Ellen lập tức mặt đỏ tía tai: “Tôi không có!” Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Không có?” Ellen hình như trước đây cũng chưa từng yêu đương, vô cùng đơn thuần, cậu ngập ngừng nói được hai chữ liền xoay người bỏ chạy. ‘Võ Hạ Uyên dừng lại ở đây, lo sợ đùa giỡn một lần sẽ xảy ra rc rối gì đó, đến lúc đó để Trương Tấn Phong biết, người đàn ông đó nhất định sẽ bay đến Anh Quốc bắt người Võ Hạ Uyên lại bận rộn một tiếng đồng hồ nữa, cảm thấy có chút nhàm chán, định ra vườn đi dạo. Võ Hạ Uyên đang nằm trên lan can hóng gió khoảng mười phút thì thấy một chiếc ô tô màu đen đi tới, dừng trên bãi cỏ. cách đó không xa, Võ Hạ Uyên thấy mà đau lòng, thảm cỏ mùa thu phù lan, quy đổi ra tiền Việt cũng mấy tỉ một mét vuông, thế này là đang trực tiếp xay nghiền mấy trăm tỉ rt Sau đó, hai người ăn mặc như người hầu gái bước ra khỏi xe, họ hơi khom người như’ thể đang nói chuyện với ai đó trong xe. Sau đó, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, cổ tay như ngọc, Võ Hạ Uyên vừa nhìn đã khen ngợi không dứt, cũng tự cảm thấy mặc cảm. Nhưng còn chưa đợi người trong xe bước. xuống, một bóng người đã chạy tới trước xe, là Vino. Những ngày ở trong hoàng cung, Võ Hạ Uyên cũng nhìn thấy Vino vài lần, người con trai này lạnh lùng như băng, dường như không có chuyện gì có thể khiến cậu ta vui vẻ. Nhưng lúc này, Võ Hạ Uyên nhìn thấy trên mặt cậu ta là dịu dàng đến tột độ. Quả nhiên, cười lên trông rất đẹp trai, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ trong lòng, nhưng không đẹp trai bằng Tấn Phong nhà mình, cô lại thầm bổ sung thêm một câu. Vino đối xử với người đó như bảo vật quý.
hiếm, lên xe ôm một người con gái mặc váy trăng xuống, một trong những hầu gái ngay lập tức từ đằng sau đấy một chiếc xe lăn tới ‘Võ Hạ Uyên có chút kinh ngạc, chân không tiện sao? Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da được chăm sóc rất tốt, không trang điểm cũng có thể khiến làm lu mờ mọi thứ xung quanh. Vừa nhìn một cái đã khiến người ta nghĩ rằng cô ấy nên được nuôi giữ trong một lồng kính kín gió, bởi vì cô ấy trông quá mỏng manh yếu đuổi. Đúng là cô gái chân không tiện đi lại, cô ấy được Vino ôm lấy thì hơi đỏ mặt, ngồi lên xe lăn xong còn lè lưỡi tình nghịch. ‘Võ Hạ Uyên xem náo nhiệt còn muốn chuyện to hơn, thầm nghĩ hóa ra Vino thích mẫu người này, cũng đúng, chỉ có sự dịu dàng ôn như mới có thể cảm hóa được tính cách quật cường đó. Cô đang nhìn thì cô gái đó đột nhiên di chuyển ánh mắt, rơi trên người Võ Hạ Uyên, có chút kinh ngạc. Vino cũng nhìn theo, sắc mặt không mấy thân thiện. Người đàn ông này quả là một quả bom biết đi. Võ Hạ Uyên cũng không chào hỏi mà xoay người rời đi luôn. ” Giọng nói yếu ớt như thể “Vị đó là ai vệ gió sẽ thổi bay. “Một bác sĩ” Vino trả lời ngắn gọn đủ ý. “Cô ấy thật đẹp” Cô gái cảm thán ‘Vino khom người, vén món tóc mai ở thái dương của cô gái lên, nhẹ nhàng nói: “Trong lòng anh, em là người đẹp nhất” Cô gái vội vàng cúi đầu thẹn thùng đỏ mặt. Buổi tối, Võ Hạ Uyên nhân vừa ăn xong, quản gia vội vàng chạy tới, nói nữ hoàng lại đau đầu, Võ Hạ Uyên phi nhíu mày, không phải thế chứ. Cô lấy đồi xong liền lập tức đi cùng quản gia. Nữ hoàng lần này đầu đau kịch liệt, Võ Hạ Uyên phi còn chưa bước vào đã thấy một đám người đứng ở cửa, ai nấy sảc mặt đều cực kì khó coi. “Anh ta thực sự đón người phụ nữ đó vào đây. Anh ta rốt cuộc đang vả mặt ai? Đã năm năm rồi, bao giờ mới thôi đi?!” Ellen đập bàn một cái, hốc mắt phiếm hồng. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Võ Hạ Uyên phi vẫn nhẹ giọng nói: “Tốt hơn hết cậu cứ bình tĩnh một chút. Những kiểu ồn ào này không giúp được gì cho tình trạng của nữ hoàng đâu” Ellen day day thái dương. “Hãy thả lỏng đi” Võ Hạ Uyên kiểm tra tình trạng của nữ hoàng, giơ tay đè lên gáy bà, đợi triệu chứng dịu đi một chút thì đốt một cây hương. Cuối cùng cô lấy túi châm cứu ra, liếc mắt một cái liền thấy một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt nữ hoàng, đột nhiên hiểu ra rõ ràng, là tâm bệnh. Võ Hạ Uyên trực giác nghĩ chắc là có liên quan đến Vino. Đang nghĩ như vậy thì bên ngoài vang lên lời nói mất kiểm soát của Ellen: “Cậu cút đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]