Chương trước
Chương sau
Loại cảm giác này rất khó diễn tả, giống như suy nghĩ ban đầu của Võ Hạ Uyên bị cưỡng chế xóa đi, cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, sau đó những cảm xúc bức bối tiêu cực tràn ngập lông ngực.
Cô ta lại dám động tay động chân với Trương Tấn Phong!
‘Võ Hạ Uyên siết chặt bức thư trong tay, trên trán nổi gân xanh chẳng chịt, cô thở gấp hai hơi, nước mắt lưng tròng.
Tại sao lại khó chịu như vậy? Tại sao lại uất ức như vậy?
Cổ họng Võ Hạ Uyên nghẹn ngào, cô đè nén bản thân không được phát ra âm thanh, qua một hồi lâu, cảm xúc này mới dần thối lui như sóng biển, cô hít một hơi thật sâu, lau nước mắt đi, miễn cưỡng đứng dậy khỏi bàn làm vệc, Võ Hạ Uyên biết mình nên làm gì rồi, năm đó Hề Vụ khống chế tinh thần của Hoàng Khánh Minh, cô cuối cùng cũng lĩnh hội được vài phần.
‘Võ Hạ Uyên tiếp tục điều chế nước hoa suốt cả đêm.
Đến 8 giờ sáng, Trương Tấn Phong mặc bộ đồ ngủ mở cửa phòng làm việc, lập tức ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, anh vẫn như thường ngày, dùng gương mặt đầy cưng chiều nhìn Võ Hạ Uyên, nhướn mày hỏi: “Dậy sớm vậy?
Không ngủ được à?”
“Ừ” Võ Hạ Uyên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn Trương Tấn Phong cười cười: “Anh đi tắm rửa trước đi, em sắp xong rồi”
“Được, anh đi xem con sao rồi” Trương ‘Tấn Phong uể oải nói.
Hai tay Võ Hạ Uyên đặt trước người khẽ run lên, suy nghĩ muốn dùng lời nói dùng hành động để làm tổn thương Trương Tấn Phong lại nhân cơ hội len lỏi vào đầu cô, cô đốt một ít huân hương, cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, mới rời khỏi phòng làm việc.
Trên bàn ăn, Võ Hạ Uyên rõ ràng có chút thất thần, ngay cả cô cũng không biết răng, thì ra năm đó cô lại hận như vậy, nhưng mà sau đó làm sao lại tha thứ được chứ? Phải rồi, là Trương Tấn Phong không ngừng bao dung chiều chuộng, một khi đã từng được Trương Tấn Phong cưng chiều, thì khó mà liếc mắt nhìn người xung quanh một cái. Nhưng Võ Hạ Uyên vẫn luôn cho rắng năm đó cô quá mềm lòng, bởi vì mình không có chỗ dựa, cho nên không dám tùy ý phản kháng, dù sao nhà họ Trương bóp chết cô như bóp chết một con kiến.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Không có gì” Võ Hạ Uyên lập tức hoàn hồn, bây giờ cô đã có thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng lúc đối diện với người đàn ông này, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Tấn Phong, năm đó anh đối với em, là áy náy nhiều hơn hay là thích nhiều hơn?”
Cô không có nói rõ ràng là chuyện năm nào, nhưng mà Trương Tấn Phong lại lập tức hiểu rõ: “Là thích, trước khi kết hôn, anh đã sớm thích em rồi”
Cỏ dại nảy mầm trong lòng Võ Hạ Uyên trút bỏ đi lớp nước dơ bẩn lập tức được gột rửa sạch sẽ, cô sững sốt một hồi, mới hỏi tiếp: “Nhưng năm đó em một mực đòi ly hôn, tại sao không cho em toại nguyện?”
Trương Tấn Phong đặt đôi đũa xuống: “Hạ Uyên, anh muốn cho nhau một cơ hôi Võ Hạ Uyên cúi đầu: “Ừ, ăn cơm thôi Nhưng mà cô không chú ý thấy, bàn tay.
Trương Tấn Phong đặt bên người siết chặt đến lộ cả khớp xương trắng bệch, lúc Võ Hạ Uyên hỏi những câu này, giọng điệu của cô hung hăng dọa người ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

“Mẹ ơi, mẹ không vui sao?” Đức Minh nhẹ giọng hỏi.
“Không có” Võ Hạ Uyên cười xoa xoa đầu thẳng bé: “Chỉ cần nhìn thấy Bào Ngư nhà mình, là mẹ đã vui rồi”
Trương Tấn Phong ăn cơm như nhai sáp nến, anh không dám rời đi, anh phải luôn luôn theo sát Võ Hạ Uyên.
Bác sĩ không cứu được, để anh cứu.
“Ba ơi, chúng ta cùng chơi robot đi!” Đức Minh kéo tay Trương Tấn Phong, người đàn ông thất thần đứng lên, để mặc thăng bé kéo đi, nhưng Đức Minh lại đi lui về phía sau, không chú ý bị con búp bê nằm giữa nhà làm vấp ngã, lập tức té uych xuống sàn, Võ Hạ Uyên đang bưng đĩa hoa quả đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Oán hận trong lòng lập tức bùng phát!
Trương Tấn Phong còn chưa kịp đỡ Đức Minh đứng dậy, liền bị Võ Hạ Uyên đẩy mạnh một cái, cô ôm chặt lấy Đức Minh, lúc ngẩng đầu lên trong mắt cô hiện rõ thù hẵn, cô cao giọng quát lớn: “Anh làm gì vậy?”
Cả căn phòng im phăng phắc.
Ngay cả Đức Minh cũng bị dọa sợ, một lúc sau mới lẩm bẩm gọi: “Mẹ ơi.”
‘Võ Hạ Uyên cảm thấy trước mặt như hiện lên một tấm rào chẳn, cô có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng không thể khống chế được thân thể và cảm xúc của mình, cô giống như tỉnh mộng buồn Đức Minh ra, sắc mặt hoảng loạn, Võ Hạ Uyên không dám nhìn Trương Tấn Phong, xoay người bỏ chạy.
Trương Tấn Phong tiến lên vài bước, nắm lấy cổ tay Võ Hạ Uyên mạnh mẽ kéo cô vào.
lồng ngực mình “Đức Minh” Trương Tấn Phong quay đầu nhìn con trai: “Lên lầu đi con”
Đức Minh rất nghe lời bố mình, thäng bé gật đầu ôm robot trở về phòng của mình.
“Tấn, Tấn Phong..” Võ Hạ Uyên khó khăn gọi anh.
“Không sao” Trương Tấn Phong ôm chặt ‘Võ Hạ Uyên, khẽ vuốt tóc cô: “Không sao, em chỉ bị ốm thôi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, không sao đâu”
‘Võ Hạ Uyên nghẹn ngào: “Anh biết cả rồi?”
“Ù” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Tất cả mọi chuyện liên quan đến em, sao anh có thể không biết chứ?”
“Nhưng mà..”
“Không nhưng nhị gì cả” Trương Tấn Phong ngắt lời: “thứ mà Hề Ảnh hạ độc vào người em, sẽ khơi gợi những mặt đen tối nhất trong nội tâm em, con người ai cũng có cả, em đừng tạo gánh nặng tâm lý cho bản thân, điều này chứng minh năm đó anh vẫn chưa làm đủ tốt, khiến em vẫn luôn có vướng mắc và oán hận, thực ra Hạ Uyên à, anh rất vui..” Trương Tấn Phong nhẹ nhàng buông Võ Hạ Uyên ra, nhìn cô chằm chằm: “ác tâm của em là nhắm vào anh”

“Hạ Uyên, tất cả mọi chuyện năm đó đều là anh có lỗi với em, là anh ngông cuồng cho rằng chỉ cần bù đắp một chút là có thể bắt đầu lại từ đầu”
“Đứa con đầu tiên của chúng ta, còn có đứa trẻ sinh đôi với Đức Minh đều vì anh mà chết, em oán hận anh là phải”
“Hạ Uyên, dũng cảm đối diện với trái tim mình, từ nay về sau, em muốn anh hoàn trả như thế nào, anh sẽ hoàn trả như thế ấy, cho đến khi thứ mà Hề Ảnh hạ độc vào người em hoàn toàn mất hết tác dụng”
“Hạ Uyên, em đừng sợ” Trương Tấn Phong nói từng câu từng chữ-“Anh sẽ luôn ở bên em”.
Dây thần kinh căng thẳng của Võ Hạ Uyên lập tức đứt phụt, cô đột nhiên ôm chặt Trương Tấn Phong, ngã vào vòng tay anh nức nở nghẹn ngào.
Trên đời này không còn gì đau đớn hơn là chữa dao vào người mình yêu thương.
‘Võ Hạ Uyên không thể quên được, cô muốn nhẫn tâm bóp chết Trương Tấn Phong của lúc đó.
“Người có bản lĩnh vững vàng sẽ không bị mùi hương ảnh hưởng, anh chẳng phải là một tấm gương sao?” Trương Tấn Phong nhẹ nhàng xoa lưng Võ Hạ Uyên, cực kỳ kiên nhẫn: “Đến khi anh loại bỏ hết oán hận còn sót trong lòng em, là tốt rồi”
“Không đơn giản như vậy đâu Tấn Phong”
Võ Hạ Uyên thì thào: “Em sẽ làm anh tổn thương”
“Không sao” Trương Tấn Phong không hề bận tâm: “Chồng em là tường đồng vách sắt mà”
Võ Hạ Uyên nghe thấy những lời này, lập tức bật cười.
Nhưng mọi chuyện còn tồi tệ hơn dự kiến rất nhiều, cảm xúc của Võ Hạ Uyên cứ lặp đi lặp lại, nhất là khi Trương Tấn Phong đến gần đứa nhỏ, cô lập tức trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Hề Ảnh là một nhà điều chế nước hoa cực kỳ thâm độc, cô ta cho máu vào hương, tác dụng càng thêm hung hãn ghê gớm, Trương.
Tấn Phong nói không sai, tất cả mọi chuyện năm đó, đối với Võ Hạ Uyên chỉ như chuyện đã qua, đều sẽ dần dần quên đi, nhưng hạt giống hận thù còn sót lại năm đó chưa được nhổ bỏ sạch sẽ, bây giờ Hề Ảnh tưới cây bón phân cho hạt giống đó, cuối cùng nó cũng nảy mầm bén rễ trong góc tối, không còn chịu sự kiểm soát của Võ Hạ Uyên nữa.
€ó đôi khi Võ Hạ Uyên đắm chìm trong cảm xúc ăn nhờ ở đậu năm đó không cách nào giải tỏa được, đối diện với sự quan tâm chăm sóc của Trương Tấn Phong, càng thêm cáu kỉnh khó chịu.
Đức Minh không cẩn thận làm vỡ bình sứ, Võ Hạ Uyên liếc mắt một cái, đột nhiên lãnh đạm nói: “Em nhớ năm đó mảnh sứ vỡ cắt trúng người em, anh lại ra sức thương xót người khác”
“Ừ” Trương Tấn Phong đáp lời, cúi xuống dọn đẹp, không hiểu sao bàn tay run lên một cái, đầu ngón tay lập tức ứa máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.