Võ Hạ Uyên tỉ mỉ quan sát một lúc, tật xấu này của con mình nhất thời không thể sửa được, nhìn lại dáng vẻ mừng rỡ trong đó của Bào Ngự, lặng lẽ đứng cạnh thằng bé, không để Trương Tấn Phong nói nó thêm một lời nào nữa. “Trẻ con ấy mà, trong lòng có ước mơ là chuyện tốt thôi” Võ Hạ Uyên an ủi: “Đứa bé không thể lớn lên mà vẫn cứ như thế này” Khóe miệng Trương Tấn Phong mạnh mẽ giật giật, nhắm mắt lại Hoàng Thời trở về, Hoàng Khánh Minh đưa cô ấy lên lên trước cửa thăm hỏi, trên dọc đường hết lần này đến lần khác giải thích cho cô ấy không được nói linh tinh, Hoàng Thời phản ứng có chút không vui. Ai biết rằng khi cửa vừa mở ra, thi nhìn thấy một đứa bé. Hoàng Khánh Minh kinh ngạc: “Cháu là…” Bào Ngư có một người cha đẹp trai như Ngô Diệc Phàm và một người mẹ xinh như tiên nữ Lưu Thi Thị, cho nên đối với những lời khen ngợi luôn vượt trội hơn so với những người xung quanh, lúc này nhìn thấy Hoàng Khánh Minh, đã để lại một ấn tượng sâu sắc người này thật là đẹp trai, cậu bé nghĩ như vậy, chợt bất giác hét lên một cái: “Người đẹp!” Hoàng Khánh Minh: “..” Tung hoành ở nước Nga hai mươi năm, chỉ có những tên bị sét đánh mới dám gọi anh ta là người đẹp. Nhìn lại đứa bé giữa đôi lông mày để lộ ra khuôn mặt tuấn tú và có gợi lên vài phần quen thuộc, Hoàng Khánh Minh trong nháy mắt đã hiểu ra, đây là con trai của Võ Hạ Uyên Hoàng Khánh Minh cúi xuống: “Cháu tên là gì? “Trương, Đức, Minh” Đứa bé giải thích từng chữ: “Cha nói, là chữ Đức trong Đạo Đức, Minh trong bình minh” Hoàng Khánh Minh không hiếu những thứ thi tình họa ý này, tên của anh ta do Hề Ảnh đặt từ lúc sinh ra, mà tên của Hoàng Thời đặt rất tùy ý, là anh ta hôm đó xem quảng cáo, nhìn thoáng qua một chữ “Thời” rồi cứ thế thêm vào. Nhưng Hoàng Khánh Minh vẫn cảm thán một câu: “Tên hay, cực kỳ hay!” Hoàng Thời đứng phía sau Hoàng Khánh Minh, nhìn cậu bé đáng yêu, tinh tế này trong lòng có một cảm giác khác lạ thoáng qua, cô bé hơi nhỏ tuổi, cũng không hiểu là ý nghĩa gì. Trương Tấn Phong đang hí hoáy với những cành hoa trên ban công, nhìn thấy Bào Ngư ra mở cửa được một hồi nhưng vẫn chưa trở vào, nhìn lại người ở cổng, buộc phải đanh đá nói: “Anh coi chỗ này là khách sạn đấy hả?” Đang nói thì phát hiện ra Hoàng Thời, vẻ mặt trầm ngâm giống như có thể vắt ra nước: “Có lẽ tôi nên gọi bảo vệ một tiếng, sau đó xem bị anh tống ra ngoài” “Vô tình mà thôi” Hoàng Khánh Minh lời ít ý nhiều. Bào Ngư quay đầu lại nói với Trương Tấn Phong: “Cha, người đẹp này!” Người nào dám bảo Hoàng Khánh Minh là “người đẹp” chắc chắn sẽ sống dở chết dở, nhưng từ miệng Bào Ngư nói ra, Hoàng Khánh Minh lại cảm thấy thật dễ nghe, anh ta chen vào, cười nói: “Tổng giám đốc Tấn Phong đã cứu một đứa bé rồi.
Trương Tấn Phong không muốn để ý tới anh ta Võ Hạ Uyên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hoàng Thời liền ngây ra, sau đó thận trọng, nhẹ nhành nói: “Giám đốc Hoàng cùng Hoàng Thời tới rồi à!” Hoàng Thời biết mình trước kia bị chèn ép quá mức, Võ Hạ Uyên luôn đề phòng với cô bé, vì vậy không dám khinh suất. Nhưng cô bé dẫu sao cũng là một đứa trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy Bào Ngư dễ thương khôi ngô như vậy, thế là bị trộm mất trái tim, cứ nhìn chằm chẳm không thôi. Cuối cùng Trương Tấn Phong cũng chẳng chịu nổi: “Cháu nhìn cái gì” Hoàng Thời có chút sợ hãi, nhưng vẫn thận lòng trả lời: “Em ấy dễ thương quá” Trương Tấn Phong thả lỏng, đột nhiên cảm thấy mình có hơi nhạy cảm, đối với một đứa trẻ hà tất phải ác ý như vậy chứ. Thực ra người anh ta để bụng đến không phải là Hoàng Thời mà là Hoàng Khánh Minh, con gái cứ hét lên như vậy không biết Hoàng Khánh Minh sẽ dở trò gì, nhưng hiện tại Trương Tấn Phong vẫn chưa nhìn ra được điều gì đáng nghỉ Hoàng Khánh Minh gặp ai liền mặt mày. tươi cười, nhưng cảm xúc thực sự đã chôn cất nơi đáy sâu, tuy khách khí với Trương Tấn Phong, kỳ thực hai bên đều đang cẩn thận từng lï từng tí thăm dò. Vì vậy bất luận ra sao, có vài chuyện bí mật, Hoàng Khánh Minh sẽ không để Trương Tấn Phong phát giác dù chỉ một chút. “Chị cũng đẹp lắm ạ” Nghe thấy Hoàng Thời đang khen mình, Bào Ngư cũng đáp lễ. Hoàng Thời suy tư, sau đó lôi tay Hoàng Khánh Minh: “Cha, đợi sau này con trưởng thành rồi, con muốn lấy em này!” Một câu nói làm mọi người như chết lặng. Một người mồm mép như Hoàng Khánh Minh, lúc này đột nhiên nghẹn lại, anh ấy nhận phải ánh mắt lạnh lẽo của Trương Tấn Phong, xua xua tay: “Trẻ con ấy mà, giám đốc Tấn Phong!” Hoàng Thời ngây ngô suy nghĩ một lúc, nếu gả cho con trai của Võ Hạ Uyên, vậy cô bé sẽ phải gọi Võ Hạ Uyên là “mẹ”, hơn nữa Bào Ngư đẹp thực sự, dù sao cũng chẳng lỗ, thế là Hoàng Thời tiếp tục nói: “Cha, con rất thích em trai nhỏ này” Hoàng Khánh Minh phì cười: “Hoàng Thời à, con có biết hiện tại bố cách cái chết chỉ còn một chút khoảng cách nữa không?” Quý ông Bào Ngư cũng theo đó hét thật †o: “Em cũng thích chị!” Trương Tấn Phong mặt lạnh lùng dựa vào ghế sofa, cho dù là trẻ con nói chuyện không biết kiêng ky, thì anh ta với Hoàng Khánh Minh thực sự là oan gia ngõ hẹp. Hoàng Khánh Minh ho nhẹ hai tiếng, lập tức chuyển chủ đề: “Vậy thì nói chuyện chính nhé.” Anh ta säc mặt lạnh lùng: “Tôi đã thanh lọc không ít người người của Hề Ảnh, đúng như lời giám đốc Tấn Phong nói, chó săn của cô ta phân bố ở khắp nới, hơn nữa còn rất trung thành với cô ta” Trương Tấn Phong hiểu ra ý đồ trong lời nói, hơi nhíu mày: “Một tên cũng không nói?”
Hoàng Khánh Minh: “Không nói” Ở đây không nói, dĩ nhiên là chỗ ẩn thân của Hề Ảnh. Kể cũng lạ, từng tấc đất nước Nga đều trong phạm vi khống chế của Hoàng Khánh Minh, nhưng anh ta không hề tìm được bất cứ tung tích nào của Hề Ảnh. Trương Tấn Phong cười ẻ: “Có thể núp kín dưới mí mắt anh như vậy, cũng thật là có bản lĩnh” Hoàng Khánh Minh không nhận ra ý giễu cợt trong lời nói đó. “Tín đồ của cô ta rất nhiều, hoặc ít hoặc nhiều cũng biết điều hương thuật” Hoàng Khánh Minh nói tiếp: “Tôi cũng đã tổn thất rất nhiều người” Ngày đó ở công trường, người tập kích bọn họ, Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy, chúng sử dụng toàn là những thủ đoạn hèn hạ, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Hề Ảnh có người, các ngươi cũng có” Hoàng Khánh Minh: “Người của chúng ta không biết điều chế hương thuật” Võ Hạ Uyển lắc đầu: “Tôi là đang nói bọn Khương Minh” Ánh mắt Hoàng Khánh Minh và Trương Tấn Phong đồng thời lóe lên. Đúng vậy, hiện tại Khương Minh sẽ không có một chút ý muốn công kích nào cả, hơn nữa cũng nhờ vào địa bàn của Trương Tấn Phong sinh sống, Tống Nhiên cũng nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của bọn họ, thứ khác không nói, tộc điều hương thuật và y thuật của Khương Minh đều rất lợi hại, ngay cả một đứa trẻ 9 tuổi cũng biết phương pháp chữa trị ngoại thương, vậy mà không thể so với những lính tôm tướng cá của Hề Ảnh ư? Hơn nữa Võ Hạ Uyên sớm đã phát hiện, ưu điểm lớn nhất của bộ tộc này chính là đoàn kết. Hoàng Khánh Minh nhếch môi: “Vẫn là chị Trương có cách hay!” Hoàng Khánh Minh lúc đưa Hoàng Thời đi, Bào Ngư có chút lưu luyến bịn rịn, Trương Tấn Phong thấy vậy mà muốn chửi thề. “Con à” Tiễn xong hai cha con Hoàng Khánh Minh, Trương Tấn Phong lời nói sâu xa nói với Bào Ngư: “Con vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện yêu đương, lấy chị gái đó sẽ không thể giải quyết được nữa, hiểu không?” Bào Ngư không dễ dàng đồng ý, chỉ hỏi: “Tại sao ạ?” “Vì nhà chúng ta xung khắc với nhà họ Hoàng” Võ Hạ Uyên đúng lúc đó đi qua, kiểu: Cũng trong lúc đó, hội đấu giá quy mô lớn của nước Nga ba mươi năm mới có một lần sắp được tổ chức, có thể đến buổi đấu giá này, đều là tuyệt thế trân bảo, người có tiền chưa chắc có thể mua được, vì vậy từ trước đến nay luôn chứa đầy những mánh khóe, sắp đến sinh nhật của Võ Đức Huy rồi, biết anh nhà ta thích những thứ đồ hiện đại, Võ Hạ Uyên định đi đến buổi đấu giá đó xem sao, ngộ nhỡ có món đồ ưng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]